CHƯƠNG 230
“Đương nhiên là cô đến quá thường xuyên, sẽ có người tức giận.” Mạnh Ngọc sờ sờ cằm, trong lời nói có ý gì đó.
Tống Vy nhíu mày nghi hoặc: “Ai?”
“Đương nhiên là……”
“Bác sĩ Mạnh, anh đến thăm bệnh đúng không, nhưng vứt lại bệnh nhân là tôi, mà tán gẫu với bạn bè của tôi, không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp lắm đó?” Kiều Phàm mím môi cắt ngang.
Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười không đến từ đáy lòng, mà ngược lại có vài phần âm lạnh.
Mạnh Ngọc như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy, không khỏi rùng mình, xua tay cười nịnh: “Khụ, cái đó, cô ra ngoài trước đi, tôi phải kiểm tra cho bác sĩ Kiều.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, cảm thấy hai người có chút kỳ quái, giống như đang chơi trò đánh đố nào đó, hai mắt lập loè rồi đi ra ngoài.
Sau khi hai mẹ con rời đi, Kiều Phàm cuối cùng cũng làm khó Mạnh Ngọc, thu lại biểu cảm, u ám mà nhìn anh ta: “Anh muốn nói cho Vy biết Đường Hạo Tuấn có ý với cô ấy ư?”
Mạnh Ngọc chột dạ huýt sáo một cái: “Tôi cũng là hết cách thôi, Hạo Tuấn là bạn của tôi, cậu ta thích Tống Vy, tôi đương nhiên phải giúp cậu ta theo đuổi rồi.”
“Vậy thì Lâm Giai Nhi thì sao, anh làm như vậy, không sợ Lâm Giai Nhi hận anh?” Kiều Phàm ngẩng đầu nhìn anh ta.
Vẻ mặt Mạnh Ngọc sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp, rũ xuống: “Chuyện này không cần phiền bác sĩ Kiều quan tâm đâu, bác sĩ Kiều nằm yên đi, để tôi kiểm tra vết thương!”
Nói xong, anh ta cố tình ấn vào vết thương của Kiều Phàm một cái.
Kiều Phàm lập tức đau đớn rên một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Mạnh Ngọc nhân cơ hội vén đồ bệnh nhân của anh ta ra, kiểm tra vết thương.
Sau khi kiểm tra, lại đổi thuốc, Mạnh Ngọc đưa đám bác sĩ đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, Tống Vy vội vàng đứng thẳng người: “Bác sĩ Mạnh, khám xong rồi à?”
“Xong rồi, cô có thể vào rồi.” Mạnh Ngọc cười toe toét đáp.
Nhưng Tống Vy lại đứng yên: “Bác sĩ Mạnh, vừa rồi trong phòng bệnh, anh và Phàm đang giấu tôi chuyện gì?”
Mạnh Ngọc rũ mắt xuống cười cười: “Bọn tôi có thể giấu cô cái gì chứ, được rồi, tôi đi kiểm tra phòng bệnh tiếp theo đây, tạm biệt!”
Nói xong, anh ta gọi mấy người phía sau rồi đi ngang qua cô.
Tống Vy nhìn bọn họ tiến vào phòng bệnh sát bên tiếp theo, mím mím đôi môi đỏ mọng, cũng không đứng lâu tại chỗ, kéo Tống Hải Dương trở lại phòng bệnh của Kiều Phàm.
Nếu anh ta đã không muốn nói thì thôi vậy.
Trong phòng, Kiều Phàm đang gọi điện cho ai đó, thấy Tống Vy bước vào, sau khi nói ‘Tôi hiểu rồi’ với người ở đầu dây bên kia, anh ta liền cúp điện thoại.
“Ai thế?” Tống Vy tò mò hỏi khi thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm.
Kiều Phàm đặt điện thoại xuống, sắp xếp lại biểu cảm, mỉm cười đáp: “Là từ tiệm sửa chữa ô tô, nói rằng xe của tôi bị va đập quá nặng và không dễ sửa chữa, khuyên tôi nên mua một chiếc mới.”
Nghe vậy, Tống Vy nhớ lại tình trạng xe của anh ta lúc đó, toàn bộ phía trước xe xẹp lép, thật sự là rất nghiêm trọng.
“Vậy thì mua cái mới, nó va đập rất nặng, cho dù có sửa chữa thì hệ số an toàn cũng không cao bằng ban đầu.” Tống Vy ngồi xuống.
Kiều Phàm ừm một tiếng: “Chỉ có thể vậy thôi.”
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa.
Tống Vy và Kiều Phàm đều nhìn qua.
Cửa mở, Giang Hạ từ bên ngoài đi vào, mang theo một túi đồ lớn.
Thấy vậy, Tống Vy nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ: “Nặng thật đấy, Hạ à, cậu mua cái gì vậy?”
“Tớ đã mua một số dụng cụ và một thố xương lớn, tớ định hầm một nồi canh xương cho Phàm.” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm một cái.
Đôi mắt của Kiều Phàm lập loè, dời ánh mắt đi chỗ khác.