Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 979

Lâm Giai Nhi tuyệt thực, cộng thêm sức khỏe của cô ta vốn không phải quá tốt, vào viện là chuyện sớm muộn.

“Tôi biết rồi.” Vậy nên Đường Hạo Tuấn hờ hững đáp lại ba từ này, không có lời gì khác.

Trình Hiệp ho hai tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Bác sĩ Mạnh hình như rất tức giận.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Cậu ta đã gọi điện tới rồi.”

Nói xong, anh cúp máy của Trình Hiệp, nghe cuộc gọi của Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc mở miệng thì lớn tiếng chất vấn: “Hạo Tuấn, Giai Nhi đói quá nằm viện cậu có biết không?”

“Biết.” Đường Hạo Tuấn một tay cầm vô tay đáp.

Tống Vy ngồi ở ghế lái phụ, liếc nhìn điện thoại của anh, không có mở miệng.

Hạ Bảo Châu ở hàng ghế sau, đương nhiên cũng không dám mở miệng.

Mạnh Ngọc lại nói: “Hạo Tuấn, cậu từng nói sẽ không lấy mạng của Giai Nhi, sẽ chỉ nhốt Giai Nhi, kết quả thì sao, bây giờ là sao đây, Giai Nhi không những đói tới ngất đi, trên cổ tay còn có một vết thương dài như vậy.”

“Sau đó thì sao?” Đường Hạo Tuấn mặt mày không cảm giác.

Mạnh Ngọc tức tới trợn trừng mắt: “Sau đó thì sao? Cậu có thái độ gì đấy, bộ dạng hiện nay của Giai Nhi…”

“Là cô ta tự làm.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang anh ta: “Tôi chỉ là cho người nhốt cô ta, ngoài điều này ra, không có làm gì cô ta cả, vết thương trên cổ tay cô ta là chính cô tư tự sát không thành mà ra, đói ngất đi, cũng là chính cô ta tuyệt thực.”

“Cái gì?” Mạnh Ngọc chợt sững người: “Tự Giai Nhi làm sao?”

“Cậu tưởng rằng tôi sẽ cho người cắt cổ tay của cô ta, không cho cô ta ăn cơm à?” Trong mắt Đường Hạo Tuấn xẹt qua một tia mỉa mai: “Tôi còn chưa mất dạy như vậy, dùng cách không biết xấu hổ này mà trả thù một người, tôi muốn trả thù một người, chỉ sẽ lập tức đẩy cô ta vào vực sâu, mãi mãi không bò dậy được, cậu hiểu chứ?”

“…” Yết hầu của Mạnh Ngọc nghẹn lại, không nói chuyện nữa.

Vài giây sau, anh ta mới hỏi với giọng trầm khàn: “Giai Nhi, tại sao muốn tự sát?”

“Khổ nhục kế mà thôi.” Đường Hạo Tuấn mỉa mai.

Mạnh Ngọc nghe thấy năm từ ngắn ngủn này thì lập tức hiểu cái gì đó.

Giai Nhi e rằng là dùng việc tự sát đi ép Hạo Tuấn, hoặc đổi lại sự tha thứ của Hạo Tuấn, hoặc vẫn là muốn khiến Hạo Tuấn và Tống Vy ly hôn, ở bên cô ta.

Có điều nhìn thái độ của Hạo Tuấn, anh ta đoán chắc là loại thứ hai.

Cho nên Giai Nhi, tới bây giờ vẫn chấp mê bất ngộ.

“Cậu còn có chuyện gì khác không?” Đường Hạo Tuấn thấy Mạnh Ngọc mãi không lên tiếng thì mấp máy môi, hờ hững hỏi.

Cuống họng của Mạnh Ngọc đắng nghét: “Không, xin lỗi, tôi tưởng rằng là cậu đối xử với Giai Nhi như vậy.”

Đường Hạo Tuấn cười lạnh: “Được rồi, nếu cậu và Lâm Giai Nhi chia tay rồi, vậy phía cô ta thì cậu đừng quản cái khác nữa.”

“… Được.” Mạnh Ngọc cúi thấp đầu.

Đường Hạo Tuấn tắt máy, sau đó còn chưa đợi Tống Vy hỏi thì nói ra nội dung của cuộc gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK