CHƯƠNG 31: KẾ HOẠCH CỦA TỐNG HẢI DƯƠNG
Cô ta một lòng ngăn cản Tống Vy và Đường Hạo Tuần tiếp xúc với đối phương.
Không nghĩ tới, ở thời điểm cô ta không nghĩ đến, bọn họ không những đã gặp mặt, hơn nữa còn có hành động thân mật như vậy!
Thực sự khiến cô ta khó mà tiếp nhận!
“Cái này quả thật là hiểu lầm, chuyện là như thế này…” Tống Vy nhìn Tống Huyền hai mắt dần dần đỏ lên, nói tất cả chuyện tối hôm qua ra.
Nhưng Tống Huyền cũng không tin tưởng, móng tay nắm chặt đều sắp bóp nát lòng bàn tay: “Đù rồi, cái gì mà tìm ba để chơi, đều là mượn cớ! Nhà hàng lớn như vậy vì sao không tìm người đàn ông khác, hết lần này tới lần khác tìm tới chồng chưa cưới của tôi, Tống Vy, cô dám nói cô không có tâm tư khác?”
Nghe vậy, Tống Vy bỗng nhiên cười.
Nụ cười này, khiến cho Tống Huyền rất không thoải mái, thanh âm đều trở nên bén nhọn: “Cô cười cái gì?”
*Tôi cười trí tưởng tượng phong phú của cô, suy luận rất có căn cứ, nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia, tất cả đều là hiểu lầm, nếu cô thật sự không tin tôi, vậy cô có thể đi hỏi Đường tổng, nhìn xem đến cùng có phải là tôi nói dối hay không, có tâm tư khác hay không.”
Nói xong, Tống Vy làm một dấu tay xin mời.
Thái độ hào phóng thoải mái như thế, ngược lại lại khiến một số người trong văn phòng lựa chọn tin tưởng.
Mặc dù Tống Huyền rất tức giận, nhưng cũng không phải không có lý trí, nhìn xem ánh mắt thoải mái không sợ hãi của Tống Vy, cô ta liền biết Tống Vy và Đường Hạo Tuần quả thực không có cái gì.
Nhưng cô ta chính là không cam lòng.
Vi sao Tống Vy luôn có thể gặp được Đường Hạo Tuần ở lúc mấu chốt, vô luận cô ta ngăn cản bọn họ gặp mặt như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng đều những phương thức khác để gặp đối phương.
Chẳng lẽ ông trời cũng ủng hộ bọn họ ở bên nhau sao?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Tống Huyền đồ ky đến phát cuồng.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp nam trước đó đột nhiên cao giọng nói: “Chủ nhiệm Tống, Đường tổng tuyên bố làm sáng tỏ chuyện này!”
“Cái gì?” Tống Huyền sững sờ, sau đó không để ý tới chuyện gây phiền phức cho Tống Vy, bước nhanh tới.
Tống Vy cũng vội vàng đi theo.
Cô cũng muốn biết, Đường Hạo Tuần làm sáng tỏ như thế nào.
Đi đến trước mặt máy tính của đồng nghiệp nam này, Tống Vy nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, chỉ thấy mạng xã hội chưa từng cập nhật của Đường Hạo Tuần, rốt cuộc đã đăng lên một nội dung mới: “Không phải con riêng, cấp dưới bị thương, đưa về nhài”
Phía dưới câu nói này, còn có hai video của camera giám sát.
Video thứ nhất, là khi đèn tối ở nhà hàng, nội dung là hình ảnh Tống Hải Dương đến lôi kéo Đường Hạo Tuấn.
Mà video thứ hai, chính là khi tắm màn rơi xuống, Tống Vy cứu Đường Hạo Tuần mà bị thương.
Hai video này, lại thêm câu nói lời ít ý nhiều của Đường Hạo Tuần kia, đủ để chứng minh đây tất cả quả thật là hiểu lầm.
Tống Vy cũng không phải bồ nhí mà tin tức đã nói, hai đứa bé cũng không phải con riêng như tin tức đã nói.
“Sao vậy, chủ nhiệm Tống, hiện tại cô không còn lời để nói phải không?” Tống Vy mỉm cười.
Sắc mặt của Tống Huyền đỏ trắng đan xen, rất khó coi.
Mặc dù cô ta đã ý thức được là hiểu lầm.
Nhưng cô ta vốn định để hiểu lầm này phát triển đến cùng, dùng hiểu lầm để chèn ép Tống Vy, cũng không có ai nói cô ta không phải.
Nhưng không nghĩ tới Đường Hạo Tuần lại giải thích chuyện này nhanh như vậy, hại cho kế hoạch của cô ta lập tức bị bóp chết ở trong trứng nước, thật sự là tức chết mà!
“Tôi không có lời nào để nói, nhưng cô và chồng chưa cưới của tôi náo loạn ra chuyện xấu như vậy, tôi là vị hôn thê chính quy, sẽ không cứ tuỳ tiện tính toán như vậy, cô cứ chờ đó cho tôi!”
Tống Huyền lạnh lẽo nhìn Tống Vy một chút, giẫm lên giày cao gót, sắc mặt âm trầm rời đi.
Tống Vy nhẹ nhàng thở ra, lại có chút bất đắc dĩ.
Xem ra trong thời gian tiếp theo, Tống Huyền sẽ càng thêm nhằm vào cô.
Nhưng không sao, binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, cô không tin mình đấu không lại cô ta.
Sau khi Tống Huyền rời đi, các đồng nghiệp liền bắt đầu líu ríu vây quanh Tống Vy.
“Tiểu Tống, cô thật sự là quá lợi hại, tắm màn nặng như vậy, cô lại nhào tới như thế, nếu là đổi thành tôi, coi như cứu được Đường tổng sẽ được nhiều ban thưởng, chắc chắn tôi cũng không làm được.”
“Không sai, thật bội phục dũng khí của cô, cô cứu được Đường tổng, Đường tổng đưa cô về nhà hẳn là điều đương nhiên, đều do nhà báo vì nhiệt độ viết linh tỉnh nói lung tung, nhưng mà Tiểu Tống , hai đứa bé kia là của cô sao?”
“Là con tôi.”Tống Vy gật đầu.
Các đồng nghiệp ngạc nhiên: “Thật sự không nhìn ra, cô còn trẻ như vậy đã có con.”
Tống Vy cười cười, không nói chuyện.
Chuyện này, cứ như vậy hạ màn.
Buổi chiều, Tống Vy đóng máy vi tính lại, tan làm.
Vừa đi ra tập đoàn cao ốc, một chiếc xe ô tô màu đen điệu thấp liền dừng ở trước mặt cô.
Cửa số xe quay xuống, Đường Hạo Tuần mang kính râm trên mặt: “Lên xe.”
Tống Vy nhìn chung quanh một chút, thấy chung quanh không có ai khác, mới không xác định chỉ vào mình: “Tôi?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Tôi đưa cô về.”
Tống Vy vội vàng khoát tay: “Không cần Đường tổng, tôi tự gọi xe về là được rồi.”
Nói đùa, lại để anh ta đưa về, lỡ lại bị chụp được, náo ra một chuyện xấu khác thì phải làm sao bây giờ?
Tống Huyền không nhịn được ăn luôn cô mắt!
Nhìn xem dáng vẻ kháng cự như vậy của Tống Vy Đường Hạo Tuấn hơi nhíu mày lại: “Cô như vậy mà đón xe?”
“Có vấn đề gì không?” Tống Vy cúi đầu nhìn mình một chút.
Mặc dù chân khập khiễng, phải đi bằng nạng, nhưng không hề trở ngại việc đón xe mà.
Môi mỏng của Đường Hạo Tuấn nhếch lên: “Không có vấn đề gì, nhưng tôi đã đồng ý với Hải Dương phải phụ trách tới cùng với cô, cho nên trừ phi cô gọi người tới đón, nếu không tôi sẽ đưa cô về nhà, cho đến khi vết thương của cô lành mới thôi.”
“Lời nói của trẻ con, không thể coi là thật!” Tống Vy nâng trán.
Đường Hạo Tuần dường như không nghe thấy, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Tôi đã dừng ở đây năm phút, xe đằng sau hẳn là đã bị chắn khá lâu, nếu như cô không muốn để cho xe đằng sau đến tìm phiền toái, tốt nhất lập tức lên xe.”
Nghe nói như thế, Tống Vy theo bản năng nhìn về phía sau, khi nhìn thấy xe phía sau xếp thành một hàng, đang không ngừng ấn còi xe, bỗng nhiên có chút đau đầu.
“Vậy liền phiền phức Đường tổng trước đưa tôi đi nhà trẻ đi.” Tống Vy miễn cưỡng cười một tiếng, mở cửa xe lên xe.
Trên đường, Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng: “Tôi đã nghe nói về tin tức hôm nay, Tống Huyền tìm cô, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
“Không sao, sau khi Đường tổng làm sáng tỏ, chủ nhiệm Tống liền rời đi, cô ta cũng không làm gì tôi.”
Tống Vy quay cửa xe lên, kẹp tóc bị gió thổi loạn lên, lộ ra chiếc cỗ thiên nga đẹp mắt.
Đường Hạo Tuần liếc cô một cái, ánh mắt hơi tối: “Trình Hiệp đã tra rõ ràng, là có một tên săn ảnh phục sẵn ở bên ngoài nhà ăn nhận ra tôi, mới tạo ra phong ba ngày hôm nay.”
“Hoá ra là như vậy.” Tống Vy giật mình.
“Tôi đã phong tỏa tin tức trên mạng, sẽ không có ai quấy rầy đến sinh hoạt của cô và các con.” Đường Hạo Tuần lại nói.
Tống Vy cảm kích cười một tiếng: “Vậy thì cám ơn Đường tổng.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, không nói chuyện.
Tống Vy và anh cũng không phải rất thân quen, cũng trầm mặc lại.
Rất nhanh, đã đến nhà trẻ.
Tống Vy gọi điện thoại cho cô giáo, cô giáo đưa hai đứa bé ra.
Hai đứa bé lên xe, nhìn thấy Đường Hạo Tuần, con mắt đều sáng lên: “Chú Đường.”
“Chào các cháu.” Đường Hạo Tuần khẽ gật đầu, gương mặt lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều.
Tống Hải Dương nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đảo vòng, bỗng nhiên kéo Tống Dĩnh Nhi qua rỉ tai nói vài câu.
Tống Dĩnh Nhi mặc dù không biết anh trai muốn làm gì, nhưng rất nghe lời gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi, yên tâm đi anh, cứ để em.”
Cô bé vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
Tống Hải Dương sờ lên đầu của cô bé: “Anh trai tin tưởng em.”
Tống Vy nhìn xem động tác thần bí của hai anh em, có chút hiếu kỳ: “Hai con đang nói gì vậy?”
“Không có gì không có gì.” Hai đứa bé cùng nhau lắc đầu.
“Hải Dương?” Tống Vy nhìn về phía Tống Hải Dương.
Ông cụ non Tống Hải Dương xua tay: “Mẹ đừng hỏi con, con sẽ không nói.”
Cậu mới không nói cho mẹ là cậu đang có kế hoạch lấy tóc của chú Đường đâu.