Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 519

Nếu là trước ngày hôm nay, cô nhất định sẽ trả lời rằng, mình vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng hiện giờ cô đã mang thai, cô chỉ có duy nhất một câu trả lời là đồng ý. Bởi vì chỉ có như vậy thì đứa con trong bụng cô mới không phải là con riêng, mặc dù trong mắt của nhiều người, chưa kết hôn đã sinh con cũng không hề gì. Nhưng với những gia đình quyền quý, chỉ cần không phải là những đứa trẻ sinh ra sau khi kết hôn thì đều là con riêng cả.

Hải Dương và Dĩnh Nhi từng bị một số người đoán già đoán non là không biết là con riêng của thiếu gia con nhà giàu nào không. Cô không muốn đứa trẻ này cũng phải nhận những lời bàn tán như vậy, nên cô đồng ý kết hôn là vì đứa bé, cũng là vì bản thân cô.

Nghe thấy Tống Vy đồng ý nhận lời cầu hôn của mình, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn xuất hiện một nụ cười khẽ.

Dì Vương đứng ở bên cạnh cũng thấy vui thay cho hai người.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

“Tôi ra mở cửa.” Dì Vương không muốn làm phiền thế giới riêng của hai người, bà nói một câu như vậy rồi chủ động ra mở cửa.

Hai phút sau, bà dẫn Trình Hiệp vào, vừa bước vào đã thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đang hôn nhau trên sofa.

Lập tức cả dì Vương và Trình Hiệp cùng sững người rồi lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ. Hiện giờ, đi không phải, ở cũng không xong, bối rối vô cùng.

Họ thật sự không ngờ mình lại đi vào đúng lúc người ta đang hôn nhau thế này.

Tống Vy là người đầu tiên phát hiện ra dì Vương và Trình Hiệp. Đường Hạo Tuấn ngồi xoay lưng lại với họ, nhưng cô thì không, nên vừa mở mắt là cô đã nhìn thấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô khẽ đẩy người đàn ông: “Được rồi, dì Vương và trợ lý Trình đang nhìn chúng ta kìa.”

Đường Hạo Tuấn nghe vậy, lấy ngón tay lau nước bọt trên môi mình, quay đầu lại khó chịu nhìn họ.

Dì Vương và Trình Hiệp cùng cười trừ.

“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi cũng không muốn làm phiền hai người đâu. Ờm, tôi vẫn đang hầm canh dưới bếp, tôi đi xem trước đã.”

Nói xong, dì Vương để lại một mình Trình Hiệp đối mặt với Đường Hạo Tuấn, quay người đi về phòng bếp.

Khóe miệng Trình Hiệp hơi run rẩy rồi vội vàng lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra: “Tổng giám đốc, tôi đến để đưa cái này.”

Anh ta đi qua, đưa chiếc hộp cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy tò mò nhìn sang thì nhìn thấy một chiếc hộp nhẫn màu đỏ, nhịp tim của cô khó khăn lắm mới bình tĩnh được, giờ lại đập loạn lên.

Hộp nhẫn, không lẽ anh định…

Tống Vy nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế cảm giác căng thẳng trong lòng, lặng lẽ nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.

Cô không dám nhìn quá rõ ràng.

Vì lỡ đâu đến cuối cùng là cô hiểu lầm, anh không hề có ý định cầu hôn cô thì sẽ rất ngại.

Cô còn đang suy nghĩ thì Đường Hạo Tuấn đã mở chiếc hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn kiểu nữ phát sáng lấp lánh.

Vòng nhẫn làm bằng vàng trắng, bên trên đính những viên kim cương nhỏ xếp hàng ngay ngắn, còn viên kim cương chính màu đỏ, khoảng 3 carat, vòng nhẫn và những viên kim nhỏ cùng lấp lánh ánh sáng, đẹp vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK