Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 328

“Đúng vậy, không phải ông nói tôi câu dẫn anh ấy sao? Vậy anh ấy ở chỗ tôi không phải là chuyện bình thường à?” Tống Vy dựa lưng vào ghế sofa.

Lúc này Tống Huy Khanh đã vô cùng hoảng sợ rồi.

Đường Hạo Tuấn ở chỗ Tống Vy, vậy có nghĩa là Đường Hạo Tuấn đã nghe thấy hết nội dung cuộc điện thoại này.

Thoáng cái Tống Huy Khanh đã bắt đầu nôn nóng, siết chặt đầu rồng trên cây gậy chống, vội vàng nói xin lỗi: “Chuyện là, Hạo Tuấn à, chú không có ý khiến cháu bị liên lụy đâu, thực ra là…”

“Chủ tịch Tống khiến tôi được mở mang tầm mắt thật đấy.” Đường Hạo Tuấn biết ông ta định nói cái gì, anh không hề muốn nghe, trực tiếp mở miệng châm chọc ngắt lời ông ta: “Vì mẹ con Tô Thu mà hủy hoại cả danh tiếng của con gái ruột mình, đúng là khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”

Tống Vy gật đầu phụ họa theo.

Có người ba như thế này, cô cũng cảm thấy ông trời đúng là đang trêu đùa với cô.

Bị một hậu bối trẻ tuổi nói như vậy, da mặt Tống Huy Khanh giật giật, sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhưng ở đây không có cái lỗ nào hết, ông ta cũng không dám thẳng tay cúp máy, cũng chỉ có thể căng da đầu cười làm lành mà nói: “Hạo Tuấn à, chú cũng không muốn mà, chú không thể mở mắt trừng trừng nhìn vợ con mình mà không cứu được. Cho nên chú đã không còn cách nào khác rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Hay cho câu không còn cách nào khác, không còn cách nào khác của ông là dẫm đạp lên con gái ruột của mình để đạt được mục đích à? Bây giờ như vậy, bảy năm trước cũng như thế.” Đường Hạo Tuấn nhếch bờ môi mỏng cười khẩy.

Trong mắt Tống Huy Khanh lóe lên vẻ sợ hãi, trái tim đập nhanh gấp rút, vô thức trả lời lại: “Cái… cái gì mà bảy năm trước chứ, chú không hiểu cháu nói gì cả.”

“Phải đấy, tổng giám đốc Đường. Bảy năm trước làm sao?” Hàng lông mày thanh tú của Tống Vy cau lại, tò mò nhìn người đàn ông đối diện.

Người đàn ông quay sang nhìn cô, cuối cùng ánh mắt dừng ở chiếc điện thoại trên bàn trà, giọng nói lạnh như băng: “Bảy năm trước, ông ta để Tống Huyền thay thế thân phận của em, tiếp tục giữ hôn ước với tôi, rồi âm thầm tung tin em bỏ trốn theo người khác.”

“Cái gì?” Tống Vy siết chặt tay đứng bật dậy, túm lấy điện thoại, cảm xúc kích động hét lên: “Tống Huy Khanh, hóa ra bảy năm trước ông đã phá hoại thanh danh của tôi rồi à, ông đúng là khốn nạn, sao tôi lại có người ba ruột như ông chứ!”

Bờ môi Tống Huy Khanh mím chặt mấy lần, không trả lời, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng.

Ông ta đang nghĩ, đến chuyện này mà Đường Hạo Tuấn cũng biết, vậy có phải anh cũng biết chuyện Huyền Nhi nhận lấy công lao của Tống Vy vào cái đêm năm năm trước đó hay không?

Nếu như biết được thì nhà họ Tống phải làm sao đây?

Tống Vy không biết Tống Huy Khanh đang nghĩ cái gì, thấy ông ta không nói thì lại tưởng ông ta đang hổ thẹn, bi thương nhắm mắt lại: “Tống Huy Khanh, những gì ông làm với tôi, tôi đều nhớ rõ cả rồi, cứ đợi đấy, sớm muộn gì ông cũng sẽ phải gặp báo ứng!”

Nói xong Tống Vy lập tức cúp máy, ném điện thoại lên sofa, cảm xúc mất mát cúi thấp đầu.

Đường Hạo Tuấn rút khăn giấy đưa sang: “Không sao chứ?”

Tống Vy lắc đầu nhận lấy khăn giấy, tùy tiện lau đi đôi mắt đỏ bừng: “Tôi không sao, tôi chỉ đang nghĩ rằng, vì sao bảy năm trước tôi lại không nhận ra được bộ mặt thật của Tống Huy Khanh!”

“Bây giờ biết rõ rồi cũng không muộn.” Đường Hạo Tuấn hé bời môi mỏng trả lời.

Tống Vy “ừ” một tiếng: “Anh nói đúng.”

Đường Hạo Tuấn lại rót một cốc nước cho cô: “Uống chút nước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK