CHƯƠNG 244
Đường Hạo Tuấn cũng đi theo vào.
Thấy vậy, Tống Vy cau mày.
Dư quang của Đường Hạo Tuấn rơi vào trên mặt cô, làm sao không biết cô đang suy nghĩ gì cho được, ánh mắt trùng xuống, mở miệng nói: “Tôi cũng muốn xuống lầu.”
Ngụ ý là, không lẽ cô còn định đuổi một người cũng đang phải xuống lầu đi ra ngoài ư?
Tống Vy nghe ra được, và tất nhiên cô sẽ không làm vậy, nhưng cô có thể giả vờ coi như anh không tồn tại.
Thế là Tống Vy nắm lấy tay của hai đứa nhỏ, cố ý cách xa Đường Hạo Tuấn một chút, sau đó nhìn về phía thang máy hiển thị, trực tiếp ngó lơ Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng biết chuyện này, trong lòng cũng rất không vui, anh muốn thú nhận với cô rằng trong lòng anh cũng có cô, cô không cần làm như vậy.
Nhưng không được, kẻ muốn giết cô vẫn chưa được tìm ra.
Nếu anh tỏ rõ tấm lòng thì cô và hai đứa trẻ sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng híp mắt, bàn tay trong túi, cũng siết chặt lại.
Hai người đều không lên tiếng, thang máy rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt, bầu không khí đè nén cũng khiến hai đứa nhỏ căng thẳng theo.
Mãi đến khi thang máy vang lên một tiếng, cửa mở, Tống Vy dắt hai đứa nhỏ bước ra ngoài, hai đứa nhỏ lúc này mới được thở ra thoải mái.
“Làm sao vậy?” Tống Vy nhìn phản ứng của hai đứa nhỏ, có chút khóc không được cười cũng không xong.
Hai đứa trẻ lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ, về nhà thôi.”
“Ừm, về nhà thôi.” Tống Vy sờ sờ đầu của bọn chúng, dẫn bọn chúng đến trước xe, để bọn chúng lên xe trước.
Đợi bọn chúng lên xong, Tống Vy mở cửa ghế lái, nhưng không có vội vào trong, mà nhìn ra sau.
Không nhìn thấy bóng dáng Đường Hạo Tuấn đi ra ngoài, cũng không biết anh đã đi đâu, rõ ràng là cùng nhau đi xuống mà.
Nhưng Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi người vào xe, lái xe rời đi.
Khi xe của cô đã đi xa, chỉ còn nhìn thấy một bóng đèn hậu, Đường Hạo Tuấn cuối cùng mới bước ra khỏi cổng bệnh viện, cầm điện thoại di động trong tay, chậm rãi đưa lên tai: “Tăng cường điều tra, tôi muốn cậu trong vòng một tuần, tìm ra hung thủ đứng sau.”
Anh không muốn từ từ điều tra nữa.
Bây giờ Tống Vy thật sự cách xa anh rồi, nếu cứ từ từ điều tra thì tình cảm của cô sẽ trở nên nhạt đi mất.
“Nhưng sếp, độ khó có phải quá cao rồi không, trước đây chúng ta đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra, bây giờ một tuần….” Trình Hiệp rất khó xử.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt: “Có thể đi tìm ông Cố.”
Trình Hiệp trợn to hai mắt: “Sếp Đường, ngài muốn nhà họ Cố giúp đỡ ư?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ông Cố năm đó nợ ông nội một ân tình, nếu cậu tìm ông ấy, ông ấy sẽ giúp đỡ.”
“Tôi hiểu rồi, với sự hỗ trợ của ông Cố, chắc chắn sẽ tìm ra người đó.” Trình Hiệp kích động nắm chặt tay.
Sếp tuy rất quyền lực nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, không thể điều tra sâu một người, nếu không sẽ khiến bên trên bất mãn.
Nhưng chỉ cần những người bên trên cho phép, hạn chế này sẽ tự nhiên biến mất.
Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn chậm rãi đặt điện thoại xuống, cuối cùng nhìn về phía Tống Vy đang lái xe rời đi, lúc này mới xoay người trở vào bệnh viện.