Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1616

Lâm Giai Nhi cười nhạo: “Hết cách rồi, tôi rất hiểu anh, nếu anh yêu một người, thì có thể nâng cô ấy lên rất cao, cô ấy muốn cái gì anh cũng sẽ đồng ý, ngược lại nếu anh hận một người, vậy cũng sẽ hận không thể từng chút một chà đạp cô ấy cho đến chết, nói tóm lại, anh sẽ để cho tôi chết, để tôi tạ tội với cha mẹ anh, nhưng chắc chắn anh sẽ không để tôi chết thoải mái như vậy, mà anh sẽ tra tấn tôi, khiến tôi đau đớn đến chết đi, đúng không nào?”

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng đáp trả: “Nếu cô đã biết, vậy cô đã chuẩn bị xong chưa?”

“Nếu tôi không chuẩn bị xong thì tôi sẽ bình tĩnh nói với anh những lời này à?” Lâm Giai Nhi buông tay nhún vai.

“Nếu đã vậy, Trình Hiệp, sai người mang cô ta ra ngoài, chuyển đến…”

“Chờ đã!” Đường Hạo Tuấn còn chưa dứt lời thì đã bị Lâm Giai Nhi cắt ngang.

Tay cô ta đặt trong chăn nắm chặt, nhất là đồ vật trên tay, cô ta càng bóp chặt, lòng bàn tay đều bị trầy xước, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.

Nhưng cô ta cũng không thèm để ý những thứ này, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn: “Tôi biết anh muốn bảo bọn họ chuyển tôi đến nơi khác, lại từng chút một tra tấn tôi đến chết, nhưng Đường Hạo Tuấn à, tôi sẽ không để anh làm như vậy đâu, Lâm Giai Nhi tôi sinh ra chính là kẻ phú quý, nhìn xuống hàng tỷ người, nói cách khác, Lâm Giai Nhi tôi cho tới bây giờ đều đứng từ trên cao, chỉ có tôi xử tử người khác chứ không có người khác xử tử tôi, anh muốn hành quyết tôi, thì tôi hết lần này tới lần khác không cho anh được mong muốn, tôn nghiêm của tôi, kiêu ngạo của tôi hoàn toàn không cho phép người khác đến xử tử tôi.”

“Ồ? Vậy cô muốn gì?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên.

Bàn tay mà Lâm Giai Nhi đặt trong chăn cuối cùng cũng lấy ra.

Trình Hiệp nhìn bàn tay máu tươi chảy ròng ròng của cô ta, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Đó là mảnh vỡ gương!”

Nhọn như vậy, còn mảnh như thế, hiển nhiên mảnh vụn kia đã được tỉ mỉ lựa chọn.

Lâm Giai Nhi cầm mảnh vỡ gương dí vào cổ mình, trên mặt mang theo nụ cười điên cuồng, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tôi muốn thế nào à? Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không ai có thể xử tử tôi, tôi cũng sẽ không để cho người khác chi phối mạng sống của tôi, kẻ duy nhất có thể giết tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.”

Cô ta hít sâu một hơi, lại nói: “Tôi biết bản thân rơi vào bước này thì chỉ có con đường tử vong, cho dù thế tôi cũng sẽ không để cho anh kiểm soát mạng sống của tôi, ngay cả khi tôi chết, vậy cũng phải chết trong tay mình, mà không phải trong tay anh, cho nên Đường Hạo Tuấn à, anh vẫn chưa báo thù thành công đâu!”

Nói xong, Lâm Giai Nhi cười ha ha vài tiếng, trực tiếp lấy mảnh gương đâm mạnh vào cổ mình.

Cô ta đâm rất sâu, động tác cũng dùng sức khá lớn.

Trình Hiệp nhìn thấy rõ ràng rằng mảnh vỡ gương kia ít nhất đã cắm vào hai cm, máu tươi thậm chí theo mép mảnh vỡ của gương bắn ra, một đường cong xẹt qua trên không trung.

Mà tay Lâm Giai Nhi cũng hoàn toàn bị máu tươi nóng bỏng nhuộm đỏ.

Bởi vì vết thương quá lớn dẫn đến máu chảy quá nhiều, thân thể Lâm Giai Nhi nhanh chóng không chống đỡ được, cô ta ngã nghiêng lên giường, bàn tay nắm lấy mảnh vỡ gương mất sức chậm rãi buông ra, trượt xuống bên thân, chỉ có mảnh vỡ gương vẫn vững vàng cắm vào trên cổ.

Nhưng hai con mắt của cô ta lại trợn to, hơn nữa còn nhìn chằm chằm trần nhà, dường như muốn nhìn cho trần nhà thủng hai cái lỗ.

Tuy nhiên tia sáng trong ánh mắt của cô ta lại dần dần ảm đạm, không có chút tinh thần nào.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ khiến cho Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp trực tiếp ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK