CHƯƠNG 1006
Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Trình Hiệp, kêu Trình Hiệp cho hai vợ chồng Đường Mãnh một bài học.
Nếu như không phải Đường Mãnh bỏ thuốc anh, hại anh mất đi năng lực sinh sản, anh sẽ không phải uống thuốc chữa trị.
Con của anh cũng sẽ không bởi vì vậy mà xảy ra vấn đề, cho nên tất cả những chuyện này đều là do lỗi của Đường Mãnh.
Lần trước Đường Mãnh bị trúng gió, bởi vì được chữa trị kịp thời cho nên không sao.
Lần này sẽ thật sự để Đường Mãnh bị trúng gió bị liệt nửa người để trả thù cho con mình.
Sau khi dặn dò xong, Trình Hiệp lập tức đi làm theo.
Trình Hiệp gửi ảnh chụp và video của bà Đường cùng với trai trẻ cho Đường Mãnh, sau khi Đường Mãnh xem xong liền tức giận ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, quả nhiên là bị trúng gió.
Dù sao thì lần trước ông ta cũng đã bị một lần, bây giờ khả năng trúng gió một lần nữa vô cùng cao.
Lần trước Đường Mãnh được chữa trị kịp thời, rất nhanh liền khôi phục, lần này Trình Hiệp cố ý kéo dài thời gian không cho người đưa Đường Mãnh đi bệnh viện, dần dần, Đường Mãnh đã bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất, bị tê liệt nửa người, đứng lên không nổi, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.
Rõ ràng là ngày hôm qua vẫn là một người hoàn thiện, thời gian mới trôi qua một đêm lại bị liệt, không thể không nói, thế sự vô thường.
Trình Hiệp hoàn thành nhiệm vụ của mình, mỉm cười bước ra khỏi bệnh viện, lúc đi ra còn nghe thấy tiếng cãi vã của bà Đường và Đường Mãnh.
Nội dung cãi nhau chính là chuyện bê bối giữa bà Đường và trai trẻ.
Nói đến đây, lúc trước khi Trình Hiệp nhìn thấy cũng sợ đến ngây người, ai mà không biết người mà bà Đường yêu nhất chính là Đường Mãnh, thường xuyên xung đột với người tình của Đường Mãnh ở bên ngoài, ngày nào cũng được đưa lên tin tức.
Tất cả mọi người đều nói bà Đường si tình, thật sự không ngờ bà Đường si tình là một chuyện, ở bên ngoài có tình nhân sau lưng Đường Mãnh cũng là sự thật.
Chỉ có thể nói hào môn là một vũng nước sâu.
“Tổng giám đốc, tôi đã về rồi.” Trình Hiệp hoàn thành nhiệm vụ trở về tập đoàn Đường thị báo cáo tình huống của Đường Mãnh.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, đôi môi mỏng lạnh lùng kéo lên.
Thật ra thì đối với kết quả đó của Đường Mãnh, anh không hề hài lòng một chút nào.
Bởi vì con của anh sắp không còn nữa, mà Đường Mãnh vẫn còn sống.
Huống hồ gì trên người Đường Mãnh vẫn còn dính mạng của ba mẹ anh, cho nên Đường Mãnh chỉ bị liệt thì làm sao đủ.
Anh thậm chí đã quyết định nếu như cuối cùng thật sự không thể tìm thấy di chúc, anh sẽ không đi theo con đường pháp luật, để pháp luật phán xử Đường Mãnh tử hình, mà là tự mình âm thầm chấp hành.
Cùng lắm thì anh sẽ xử lý sạch sẽ một chút, để cho người khác không thể điều tra ra được là anh đã làm là được rồi, anh cũng không phải là không làm được.
Một khi suy nghĩ này đã tồn tại, nó giống như một cây đại thụ, càng đâm càng sâu, không thể rút ra.
Đường Hạo Tuấn đã quyết định chỉ cho mình nửa năm, nếu như trong vòng nửa năm không tìm thấy di chúc, anh sẽ thật sự chơi chết Đường Mãnh.
Anh đã không muốn để Đường Mãnh phải sống lâu như thế, cũng nên xuống dưới nhận tội với ba mẹ mình.