Không đợi Phó Đông Thăng kịp phản ứng, cô lại nói: “Chỉ giới hạn ở quyển tiểu thuyết này.”
Từ trước đến nay Khương Chi cô không thích thiếu nợ ân tình người nào, nếu một phần lợi nhuận này có thể giúp cô trả món nợ giúp cô tìm con thì cũng xem như có lời rồi.
Phó Đông Thăng sửng sốt nhìn Khương Chi, ông ấy không ngờ mình chỉ giúp một việc nhỏ mà được nhận hồi báo lớn đến vậy, trong thoáng chốc ông ấy cũng không biết mình hổ thẹn nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn.
Khương Chi nói: “Bây giờ có thể ký hợp đồng ngay, sau này, mỗi tuần tôi sẽ viết xong một chương và giao cho ông.”
Cô không có nhiều thời gian ở đây, phải nhanh chóng xác định được Trụ Tử ở nhà nào, phải nghĩ cách đón đứa nhỏ về.
Phó Đông Thăng cũng nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ ở giữa hai đầu lông mày của cô, vì vậy ông ấy không nói nhiều lời nữa, ngay lập tức dùng máy đánh chữ soạn ra một hợp đồng hợp tác sản xuất sách, thông tin của hai bên A và B được viết rõ ràng trong hợp đồng. Hợp đồng chia làm hai bản, ngay sau khi Phó Đông Thăng ký tên lên đó thì hợp đồng cũng có hiệu lực.
Khương Chi cất hợp động vào và muốn rời đi, Phó Đông Thăng nói: “Hay là trước tiên cô nên đến gia đình thứ hai đi! Tôi đi cùng với cô, vừa đạt được quan hệ hợp tác, tôi cũng nên góp một phần sức lực cho đối tác của mình.
Khương Chi không hiểu nhìn ông ấy.
Phó Đông Thăng cười nói: “Người tài xế lái xe kia không phải là lái xe cho lãnh đạo thị trấn sao? Mà văn kiện hợp tác với thương nhân nước ngoài lần trước cũng từ vị lãnh đạo này giao cho nhà xuất bản chúng tôi, khi đó chúng tôi đã giúp ông ấy giải quyết được vấn đề khó khăn thì bây giờ nhờ ông ấy giúp một việc nhỏ thế này, chắc chắn ông ấy sẽ không từ chối.”
Khương Chi bật cười. Đúng là trùng hợp.
Nếu đã như vậy, cô cũng không từ chối nữa.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà xuất bản, nếu Phó Đông Thăng đích thân tìm đến vị lãnh đạo kia nhờ vả, vậy họ cũng có thể dễ dàng hỏi thăm nhà tài xế kia, xem thử đứa bé trong nhà đó có phải là Trụ Tử hay không, đợi đến khi đã xác định, sau đó mới nói tiếp.
Khương Chi đứng bên ngoài cơ quan, chờ Phó Đông Thăng.
Lúc này mặt trời đã treo lên rất cao rồi.
Lúc Phó Đông Thăng quay trở lại, theo sau ông ấy còn có một người đàn ông trung niên đang sầm mặt đi tới.
“Tiểu Khương, đây chính là đồng chí Trương Uy, tài xế của lãnh đạo trấn, cô xem có phải anh ấy hay không?”
Phó Đông Thăng chỉ vào người đàn ông mặt đen nói.
Ông ấy muốn để Khương Chi gặp, dù sao thì ngay từ ban đầu là Khương Chi đã “đưa” đứa bé cho người khác nuôi, cho dù không biết địa chỉ cụ thể của đối phương nhưng cũng sẽ biết được đối phương dài ngắn thế nào.
DTV
Khương Chi không có ký ức của nguyên chủ nên tất nhiên cô cũng không biết rõ người ta, chỉ có thể phải tận mắt nhìn đứa nhỏ. Tuy cô cũng không biết rõ mặt mũi mất đứa bé nhưng chỉ cần gặp mặt, tóm lại đứa nhỏ vẫn sẽ có ấn tượng với cô, cho dù là ấn tượng tốt hay xấu.
Mà nguyên chủ đã từng gặp người mua, trái lại, một khi người mua nhìn thấy cô, cho dù lòng dạ thâm sâu đến đâu cũng sẽ làm lộ ra chút dấu vết.
Cô nhìn người đàn ông trung niên này. Từ đầu đến cuối, mặt mày ông ta đều đen xì, xem ra bị bắt buộc ra đây mà thôi, lúc ông ta nhìn thấy cô, trong mắt chỉ lộ vẻ bực bội và chán ghét mà không hề có sự bối rối như đã từng biết trước đó.
Cô chỉ có thể nói xin lỗi người ta: “Tôi đã không còn nhớ được dáng vẻ của đối phương thế nào rồi, ông có thể cho tôi gặp đứa nhỏ không?”
Vừa nghe cô nói, người đàn ông trung niên kia đã nổi giận, mặt mày hung dữ nói: “Cái gì? Còn muốn gặp đứa nhỏ hả? Mau cút đi!”
Dứt lời, ông ấy đã phất tay áo đi ngay.
Phó Đông Thăng giữ chặt cánh tay Trương Uy, cười nói: “Đồng chí Trương, anh chờ một chút! Nói cho hết lời rồi đi cũng không muộn mà.”