Khương Chi không có lòng dạ nhận thân, cô chỉ khách sáo nói: “Không có chuyện gì, chúng ta quay lại ăn cơm thôi.”
Cổ họng Thi Ninh Chu bỗng nhúc nhích, ánh mắt nhìn Khương Chi cũng rất phức tạp, trong đầu anh ấy đã quay đi quay lại rất nhiều lần nhưng nhớ đến phía sau mình còn có rất nhiều người đang nhìn nên không nhiều lời hơn nữa: “Tôi là Thi Ninh Chu, có lẽ cô đã biết rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở trấn Đại Danh, nếu có chuyện gì cần, cô có thể đến tìm tôi.”
Khương Chi nhếch đuôi lông mày. ̀m một cái, chỗ dựa bằng bạc đã đặt ngay sau lưng cô rồi sao?
Khương Chi hơi cong môi, cô cúi đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Khi đang nói chuyện, ánh mắt cô quét đến những người đứng sau lưng Thi Ninh Chu, một đoàn người với những sắc mặt khác nhau, trong số họ, có một người chải tóc bóng lưỡng, sắc mặt âm u, nhìn bề ngoài của ông ta, có thể nói rất có “tướng cha con” với Mẫn Tử Nghi mà cô đã đối đầu buổi sáng hôm nay.
Chỉ là vẻ mặt ông ta có vẻ u ám hơn, lộ cảm xúc nôn nóng, có lẽ tình hình trong những ngày qua cũng không phải tốt lắm.
Mẫn Đào không được yên ổn thì cô cũng yên tâm rồi.
Lúc này lại có thêm một người đi ra, đó là một người đàn ông trung niên.
Trong tay ông ấy kẹp cặp công văn, gương mặt khá hiền lành, khí chất cũng không quá sắc bén, cho người khác cảm giác dễ chịu.
Lúc này trên mặt ông ấy lại đầy ý cười, giọng nói cũng có vẻ thân thiết hơn: “Khương Chi, cuối cùng cũng được gặp mặt rồi!”
Khương Chi không sững sốt, cô chỉ hơi suy nghĩ, ngay sau đó đã thản nhiên nói: “Phó bí thư Lê?”
Thái độ với cô thì hiền lành, vừa cười vừa đứng ra giúp cô hóa giải bầu không khí thế này ngoại trừ cha của Lê Đăng Vân ra thì cô cũng không nghĩ ra người thứ hai nào khác. Chỉ là Khương Chi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà có thể chạm mặt ban lãnh đạo của họ khi đang dùng cơm.
Lê Cần gật đầu, cười nói: “Tôi đã muốn tìm đến nhà nói một tiếng cảm ơn từ trước đó nhưng mấy ngày gần đây quá bận rộn, thật sự rất cảm ơn cô đã cứu Đăng Vân nhà chúng tôi.”
Vẻ mặt Khương Chi vẫn thản nhiên như trước đó, cô không tranh công, chỉ lắc đầu nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngài không cần để trong lòng.”
Lê Cần lại cười nói: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ông ấy hơi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Vụ án Lý Song và Lưu Tố Phân cướp của, tấn công cô đã có kết quả, chỉ là tất cả gia sản của họ đều phải bồi thường cho người bị hại, còn số tiền bồi thường cho cô vẫn phải chờ pháp luật định giá nhà cửa của họ mới có thể tiến hành bồi thường tiếp.”
Khương Chi rủ mắt xuống, kiên nhẫn lắng nghe.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Không cần bồi thường cho tôi đâu, thay tôi quyên tặng lại cho gia đình bị hại là được.”
Lê Cần cười, không nói gì, ông ấy chỉ nhìn về phía Thi Ninh Chu: “Chúng ta về trước thôi! Tiểu Khương có việc cần giúp một tay thì sẽ đến ủy ban thị trấn tìm anh, cô ấy là đồng chí vô tư cứu người, giúp đỡ người khác trong lúc nguy nan, đúng là rất đáng để ủy ban thị trấn khen ngợi và hỗ trợ.”
Lời ông ấy nói rất khách quan nhưng nói gần nói xa đều có ý thiên vị Khương Chi.
Ánh mắt của Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi, nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Khương Chi mấp máy môi, chợt nói: “Chờ một chút, tôi muốn hỏi… Có tin tức của những đứa bé đã mất tích kia không?”
Lê Cần và Thi Ninh Chu nhìn nhau, trong mắt hai người họ đều nặng nề, chỉ nói: “Vẫn đang trong quá trình điều tra, nếu có tin tức, nhất định sẽ thông báo đến cô trước tiên”.
Khương Chi cau mày, khẽ gật đầu.
Lúc rời đi, ánh mắt của Thi Ninh Chu nhìn về phía Tiểu Qua một lần nữa.
Anh ấy dẫn đầu rời khỏi nhà hàng quốc doanh, một đoàn người đi sau lưng cũng đi theo anh ấy, chỉ là trước khi đi họ đều để lại một nụ cười “thiện chí” dành cho Khương Chi.
Nhờ có ánh sáng của Thi Ninh Chu mà các lãnh đạo cấp cao của trấn Đại Danh đều khắc sâu ấn tượng với Khương Chi.