Gà om quế táo, tôm muối tiêu, sườn heo chua ngọt, đùi dê nướng, địa tam tiên, đậu phụ Ma Bà,... hương thơm tràn ngập khiến người ta chảy nước miếng.
Ôn Hoa Anh vốn đang chơi trò chơi với mấy đứa nhỏ, nhưng khi bà ấy ngửi thấy mùi thơm thì cảm thấy đói bụng, không nhịn được phải liếc về phía bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn thì bà ấy càng cảm thấy đói hơn.
“Ăn cơm thôi.” Khương Chi bới cơm rồi đi ra ngoài, cô và dì Lý đặt mấy chén cơm lên bàn.
Bà Thi nghe vậy, vui vẻ nói: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!”
Bà ấy kéo mấy đứa nhỏ ngồi xuống, Tiểu Qua hít mũi, nước miếng sắp chảy ra từ khóe miệng.
“Tay nghề nấu ăn của A Chi thật sự rất tốt.” Ôn Hoa Anh nhìn đồ ăn đầy bàn, không nhịn được mà cảm thán.
Bà ấy cũng có mấy người con dâu, nhưng không có cô con dâu nào biết nấu ăn, bà ấy nhất thời nhìn Khương Chi với ánh mắt hiền hòa hơn, một cô con dâu xinh đẹp, có năng lực, có nhiều con, lại biết nấu ăn chăm sóc người khác như thế này, thật sự chính là bảo bối.
“Mẹ cháu nấu ăn ngon lắm đó, bà nội ơi, cháu chắc chắn bà ăn một lần rồi sẽ muốn ăn nữa!” Tiểu Qua không nhịn được mà nói.
Tiểu Ngự hừ một tiếng, cậu bé vốn muốn nói gì đó để phá hoại tình cảm giữa mẹ và “Tiểu Bạch Kiểm”, nhưng đối mặt với một bàn đồ ăn phong phú như vậy, cậu bé lại không thể nói ra lời không hay ho nào, như vậy thì trái với lương tâm quá rồi.
Hơn nữa, cậu bé còn sợ Tiểu Bạch Kiểm giống như “Hổ rình mồi” ở bên cạnh không cho cậu bé ăn.
Thi Liên Chu, người mang danh hiệu “Tiểu Bạch Kiểm” trong lòng Tiểu Ngự, nhìn Tiểu Ngự, cau mày rồi lạnh lùng nói: “Lấm la lấm lét như vậy làm gì?!”
Tiểu Ngự tức giận, cậu bé vừa định phản bác lại thì nghe thấy bà nội ngồi cạnh mắng: “Sao con lại tàn nhẫn như vậy? Đây là con trai của con đó, không phải cấp dưới của con đâu, con không học mấy điều tốt từ cha con, lại đi học chút bản lĩnh ức h.i.ế.p người nhà đó à!”
Ôn Hoa Anh vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngự.
Đôi mắt của Tiểu Ngự lóe lên, đúng lúc lộ ra vẻ mặt ấm ức, nhào vào trong n.g.ự.c Ôn Hoa Anh, nức nở gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Ôi, Tiểu Ngự ngoan nhé, cháu đừng so đo với cha cháu, nếu lần cha cháu lại nói cháu như vậy thì cháu cứ nói cho bà nội biết, bà nội giúp cháu mắng cha cháu nhé!” Ôn Hoa Anh ôm Tiểu Ngự, trừng mắt nhìn Thi Liên Chu giống như nhìn kẻ thù.
Còn Tiểu Ngực lại ở chỗ Ôn Hoa Anh không thể nhìn thấy, làm mặt quỷ với Thi Liên Chu.
Bộ dáng tiểu nhân đắc ý đó thật sự quá đáng ghét rồi.
Thi Liên Chu hơi nhắm mắt lại, lười nhìn một lớn một nhỏ phiền phức này.
Lúc này, Thi Ninh Chu, Đan Uyển và Thi Nam Châu mới đến muộn.
“Sao lại muộn như vậy?” Bà Thi nhìn một cái, rồi quay sang Thi Nam Châu, nói với giọng ấm áp: “Nam Châu, cháu ở đây chơi có vui không? Nói mẹ dẫn cháu ra ngoài vui chơi chạy nhảy nhiều hơn đi, ngày nào cũng ở trong phòng thì nhàm chán lắm.”
Thi Nam Châu đã bị bắt cóc và bán đến chỗ này khiến cô bé dễ rơi vào tình trạng tức cảnh sinh tình.
Cuối cùng bà ấy cũng xem như hiểu được tính cách của Thi Nam Châu, nói dễ nghe thì là văn tĩnh, nói khó nghe thì chính trầm buồn u uất.
Bà ấy cũng khi vọng đứa nhỏ này có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Thi Nam Châu chào mấy anh em Tiểu Qua trước, sau đó cô bé cong môi nói: “Bà nội, cháu vui lắm ạ”.
“Mọi người ngồi đi.” Khương Chi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, dì Lý không muốn ngồi chung nhưng vẫn bị cô ép ngồi xuống.
Thi Ninh Chu ngồi bên cạnh Thi Liên Chu, anh ấy còn cầm một bình rượu, cười nói: “Đã lâu rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau, nhân hôm nay em dâu nấu mấy món ngon, uống một ly nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-340.html.]
Thi Liên Chu cũng không từ chối.
Mục tiêu đầu tiên của mọi người chính là đùi dê, nguyên chiếc đùi dê được nướng vàng óng, da giòn thịt thơm, khi miếng thịt vào miệng thì mềm, mùi vị thơm ngon, dư vị kéo dài.
Bà Thi rất thích, cho nên ăn liền mấy miếng.
Mấy đứa nhỏ cũng ăn đến nỗi bụng căng tròn, cuối cùng mỗi người còn uống một chén canh gà.
Ăn uống xong, mấy đứa nhỏ lần lượt rời khỏi bàn, chạy về nhà chơi máy chơi game, còn tiện thể gọi cả Thi Nam Châu.
Bà Thi sờ bụng, nhìn đồ ăn vẫn còn rất nhiều ở trên bàn, bà ấy đau lòng nói: “Cái dạ dày này đúng là không ổn, nhiều món ngon như vậy mà ăn không nổi.”
Đan Uyển nhẹ nhàng mỉm cười: “Sau này khi A Chi về nhà mình, mẹ có thể thường xuyên ăn những món A Chi nấu rồi.”
Nói đến đây, cô ấy quay sang mỉm cười với Khương Chi.
Cô ấy cũng rất ngưỡng mộ tay nghề nấu nướng của em dâu tương lại, còn nghĩ rằng nếu sau này có cơ hội thì cô ấy sẽ học hỏi Khương Chi, không nói sẽ học được rất nhiều món, chỉ cần học hai món sở trường là đủ dùng rồi, cũng tiện cho việc chăm sóc đứa nhỏ mà phải không?
Ôn Hoa Anh không phụ họa, mà nhìn Khương Chi: “Sau này A Chi sẽ không ở cùng chúng ta đâu, nhưng mẹ có thể mặt dày đến nhà hai đứa ăn cơm, đến lúc đó mẹ dẫn cha mấy đứa đi cùng, có được không?”
Bà ấy muốn sống với lão ngũ, nhưng lão ngũ có tính tình kỳ quặc, thằng bé không muốn sống chung với bọn họ.
Khương Chi hơi ngạc nhiên, nhướng mày, không ngờ bà Thi lại tự mình giải quyết vấn đề mâu thuẫn mẹ chồng và con dâu phải sống chung với nhau.
Cô khẽ cười nói: “Nếu như mẹ thích, đương nhiên là được rồi.”
Bà Thi nghe xong liền vui vẻ, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
Đan Uyển nhìn Khương Chi với ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị.
Những quy tắc trong nhà họ Thi không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.
Ông bà Thi đều không phải người có tính cách thích hành hạ người khác, nhưng nói ra thì, cha mẹ chồng vẫn luôn có cảm giác xa cách với mấy cô con dâu như bọn họ, Khương Chi còn chưa gả vào nhà mà đã có thể dỗ dành bà Thi vui vẻ hài lòng như thế này rồi khiến cô ấy cũng rất phục bản lĩnh này của Khương Chi.
Mặc dù Khương Chi được bà Thi yêu thích cũng có phần vì Thi Liên Chu và bốn đứa nhỏ, nhưng cũng không thể không nhắc đến ưu điểm của cô được.
Đan Uyển cụp mắt cười, có một nhân vật lợi hại như vậy vào nhà, chắc sẽ càng náo nhiệt hơn.
“A Chi, khi nào con và lão ngũ đi lấy giấy đăng ký kết hôn vậy? Còn chuyện tổ chức hôn lễ, con cứ giao cho mẹ, đảm bảo sẽ tổ chức một đám cưới nở mày nở mặt cho hai đứa.” Bà Thi ăn uống no say, vô cùng nhiệt tình nhìn Khương Chi.
Thi Liên Chu vốn đang uống rượu với Thi Ninh Chu, anh nghe lời này thì ngước mắt lên nhìn Khương Chi.
Hôn nhân vốn được coi là một điều gì đó rất xa vời với anh, nhưng bây giờ, không thể phủ nhận rằng trong lòng anh thực sự có kỳ vọng này.
Khương Chi cũng vô thức nhìn Thi Liên Chu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, lông mày cong lên, mỉm cười.
Cô nói: “Thêm một khoảng thời gian nữa đi, nếu như quá nóng vội, con sợ mấy đứa nhỏ không thể chấp nhận được. Hơn nữa con còn phải kinh doanh, cho nên không thể đến Bắc Kinh trong khoảng thời gian ngắn được, chuyện đám cưới thì không vội, nhưng lấy giấy chứng nhận kết hôn thì được.”
DTV
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu hơi sáng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, dáng vẻ vừa cao quý vừa tùy ý.
Lấy giấy chứng nhận kết hôn, là một ý tưởng rất hay.