Khương Chi cười. Mặc dù đời trước cô sống ở thành phố Thượng Hải nhưng cũng thường đến Bắc Kinh để bàn chuyện làm ăn, vì vậy Khương Chi không hề cảm thấy lạ lẫm.
Tạ Lâm hỏi: “Ông chủ, về đại viện hay là?”
Đôi mắt của Thi Liên Chu híp lại, trầm ngâm một lát, anh nói: “Đại viện.”
Tất nhiên anh có thể thấy được Khương Chi rất muốn gặp mấy đứa bé, dù sao anh cũng không có việc gì gấp nên có thể về đại viện trước.
Khương Chi cúi đầu nhìn lại mình, cô nhíu mày nói: “Khoan đã! Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi một lúc thì hơn.”
Mặc dù nói là đi đón mấy đứa bé nhưng đây cũng là lần tiên cô đến nhà Thi Liên Chu, gặp cha mẹ của anh, mà thậm chí còn có thể gặp mặt những người thân khác của anh, cho dù tính tình cô thoải mái, không thích ràng buộc nhưng vẫn phải biết giữ lễ tiết khi lần đầu đến nhà.
Cô chưa đến mức vô tri như vậy.
Thi Liên Chu nhìn cô rất chăm chú nhưng không lên tiếng phản bác.
Tạ Lâm liếc mắt đã hiểu ý, anh ấy lập tức lái xe về phía Phong Lâm Vịnh.
Sở Khác chỉ cười mà không nói.
Phong Lâm Vịnh.
Khương Chi ngước mắt nhìn khu nhà sang trọng thì đuôi lông mày đã nhếch lên.
Vào những năm 80, khi mà rất nhiều gia đình không có cơm ăn nhưng cũng có những người có thể xây biệt thự cao cấp thế này, nói tóm lại cho dù ở bất kỳ thời đại nào thì vẫn không thiếu được sự tồn tại của giai cấp.
Mặc dù ở đời trước Khương Chi vẫn có tiền nhưng cũng chưa bao giờ tiêu tốn quá nhiều tiền vào bất động sản, dù sao thì hơn một nửa thời gian ở đời trước của cô đều ở bên ngoài cả.
Tạ Lâm rút chìa khóa từ trong cặp công tác của mình ra thì Thi Liên Chu đã cầm lấy, anh đặt chìa khóa vào tay Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Tự em mở cửa đi!”
Trái tim Khương Chi đập loạn nhịp chỉ trong chớp mắt, cô không từ chối, nhận chìa khóa, mở khóa, mở cửa ra.
Đập vào mắt cô là một sân vườn rất lớn, không phải là từng bức tường rào chắn mà là từng hàng rào gỗ san sát, nối tiếp nhau.
Trong vườn có một cây lê rất lớn, tán cây xum xuê, bây giờ đang là mùa hoa lê nở nên từng chùm hoa lê nở trắng nõn ở đầu cành, hết chùm hoa lê này đến chùm hoa lê khác, chúng xen kẽ vào nhau kín bưng không một khe hở, trong vườn là mùi thơm thoang thoảng giống như mùi trà mới vẫn còn hơi đắng chát.
Một cơn gió vừa lùa qua, hoa lê bay tán loạn xuống gốc cây, đẹp không tả xiết.
Sở Khác nghênh ngang bước vào vườn, đưa tay hái một chùm hoa lê, cảm thán nói: “Chậc! Bao giờ mới đến mùa thu nhỉ? Lão ngũ đã bỏ ra số tiền rất lớn để lấy được một cây lê thế này, quả lê này vừa to vừa ngọt!”
Dứt lời, Sở Khác còn làm bộ nuốt nước bọt.
Khương Chi nhìn mà cảm thấy buồn cười.
Cô đưa tay sờ vào thân cây lê, trong lòng cũng rất vui vẻ. Không nói đến những nơi khác, riêng sân vườn này đã khiến cô cực kỳ yêu thích.
Đi từ sân vào nhà, vừa mở cửa ra là phòng khách lớn, rộng rãi, đến một bức tranh cũng không treo, hoàn toàn giống như ngôi nhà mẫu, không hề có hơi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-400.html.]
Trong phòng khách có một tủ rượu rất lớn, trong đó chất đầy rượu Tây, vang đỏ, rượu trắng.
Sở Khác ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, xoa cái bụng đã réo um xùm của mình: “Tôi đói rồi, chúng ta ăn cái gì nhỉ?”
Bây giờ đã là xế chiều, họ đã ăn trưa trên máy bay, tuy nói bữa trưa trên máy bay được chuẩn bị rất cẩn thận, có thịt, có rau, có rượu nhưng Sở Khác đã ghi nhớ khả năng nấu nướng của Khương Chi nên khi nói thì hai mắt của anh ấy không tự giác mà nhìn về phía Khương Chi.
Sở Khác hoàn toàn không giấu diếm ý đồ của mình.
DTV
Khương Chi nhìn về phía Thi Liên Chu, cô cau mày: “Để Tạ Lâm nấu cơm.”
Nét mặt của Sở Khác lập tức rủ xuống, tiu nghỉu, anh ấy thở dài than thở: “Chị dâu, để tôi kiểm tra lại vết thương của cô một lần nữa, nếu không có gì đáng ngại thì tôi đi về trước đây, sau này có chuyện gì thì gọi tôi là được.”
Sở Khác diễn kịch không được tốt lắm.
Khương Chi cười lắc đầu, cô gọi Tạ Lâm đang chuẩn bị vào bếp: “Vẫn để tôi nấu thì hơn.”
Sức khỏe của cô đúng là đã không có gì đáng ngại nữa, làm một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu sức lực, vả lại hôm nay còn là ngày đầu tiên cô đến nhà của Thi Liên Chu, nói không chừng thì sau này nơi này cũng là nhà của cô, vẫn nên làm một bữa cơm ăn mừng.
Sáng sớm ngày mai lại xách quà tặng đến đại viện cũng hợp lý.
Vừa nghe Khương Chi nói, hai mắt của Sở Khác lập tức sáng rực nhưng anh ấy vẫn làm bộ nói: “Như vậy có được không?”
Nói thì nói như thế nhưng cơ thể đã thành thật mà ngồi xuống ghế sô pha rồi, anh ấy còn hứng chí bừng bừng nói: “Chị dâu, tôi thích ăn chân heo, cô có thể làm vài món cho tôi không?”
Lông mày của Thi Liên Chu đã cau chặt lại. Tên này còn được voi đòi tiên như thế!
Sở Khác cố gắng không nhìn Thi Liên Chu, anh ấy chỉ đắc ý liệt kê những món mình thích ăn.
Khương Chi bước vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra xem, bên trong chất đầy các loại thịt. Quả nhiên Tạ Lâm biết rõ khẩu vị của Sở Khác nên trong tủ lạnh cũng có cả móng heo.
Khương Chi mang tạp dề vào, bắt đầu nấu ăn.
Sở Khác nhìn Khương Chi bận rộn trong phòng bếp thì quay đầu, nháy mắt ra hiệu với Thi Liên Chu: “Lão ngũ, cậu mau đi gọi điện thoại cho dì Ôn đi, bảo họ chạy đến bên này ăn cơm, làm như vậy vừa để họ được nếm thử món ăn chị dâu nấu, vừa để chị dâu nhận được ấn tượng tốt.”
Vẻ mặt Thi Liên Chu rất hờ hững, trên mặt gần như không có biểu cảm gì: “Không cần.”
Sở Khác nhìn Thi Liên Chu, đôi môi mấp máy, anh ấy do dự một lát mới hỏi: “Lão ngũ, có phải cậu vẫn còn hận chú Thiên không?”
Thi Liên Chu không trả lời, anh ngồi trên ghế sô pha, giữa đầu ngón tay giữ điếu thuốc đang cháy, anh hít một hơi rồi phà ra, trong không khí lập tức có khói bay lượn lờ, mà ánh mắt của anh vẫn kín như bưng khiến người ta không thể nào hiểu thấu.
Sở Khác nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, sắc mặt anh ấy cũng cứng ngắc, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Thật ra chuyện đó đã xảy ra nhiều năm rồi, người c.h.ế.t cũng đã chết, người sống thì vẫn còn sống nhưng cậu vẫn vây bản thân mình lại như thế, làm sao có thể vui vẻ được?”
“Lão ngũ, bây giờ cậu đã có người yêu, cũng đã có con, gia đình cậu mỹ mãn, hạnh phúc như thế, cần gì phải truy cứu chuyện trong quá khứ mãi?”
Sở Khác đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra những lời này, cho dù anh ấy đã quen biết Thi Liên Chu nhiều năm, cũng biết rõ tính tình của anh, chuyện trước kia đã trở thành chuyện anh chán ghét nhất trong, muốn khuyên cũng không phải dễ dàng.
Ánh mắt Thi Liên Chu âm u như đầm sâu, giọng nói rất bình tĩnh: “Không muốn ở lại ăn cơm thì đi đi!”