Thi Liên Chu dựa nửa người vào đầu giường, trong tay đang cầm sách lật xem, ngũ quan thâm thúy được ánh đèn chiếu vào hiện ra chiếc bóng mơ hồ.
DTV
Anh sinh ra đã có thân hình rất đẹp, mắt phượng lông mày dài, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn diễm lệ, nhưng bởi vì làn da trắng lạnh nhạt mà lộ ra tính cách lạnh lùng, lạnh hơn cả cơn mưa đêm, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lộ ra vài phần hung ác.
Đôi môi đỏ của Khương Chi mím chặt.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn qua.
Khi nhìn đến Khương Chi, anh không khỏi nheo mắt lại, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia dò xét khó đoán.
Anh nhớ rõ Khương Chi.
Tạ Lâm chú ý tới sắc mặt của anh thì trong lòng lộp bộp một tiếng, anh ấy biết tính tình của vị ông chủ này, lập tức cười nịnh nọt nói: “Ngũ gia, vị này chính là đầu bếp thượng đẳng ở phòng bên cạnh, là Lê thiếu mời tới đây.”
Ẩn ý của anh ấy không thể rõ ràng hơn: Không phải tôi mời, không phải tôi, không phải tôi.
Lê Sơ trợn mắt với anh ấy, nhìn về phía Thi Liên Chu, giọng nói trong vắt rõ ràng: “Anh năm, chuyện nhà xuất bản mà em nói đó, chị Khương chính là chủ, em mời chị theo qua đây nói chuyện với anh.”
Nghe vậy, Thi Liên Chu khép sách lại, đặt trên đùi, sóng mắt nhàn nhạt liếc nhìn Khương Chi, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của anh.
Anh khẽ hé đôi môi mỏng, gõ nhẹ vào ghế sô pha trong phòng bệnh: “Ngồi đi.”
Khương Chi bước tới, bình tĩnh ngồi xuống.
Tạ Lâm kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.
Anh ấy còn cho rằng Ngũ gia sẽ không thèm mở miệng mà đuổi người đi, sao lại còn mời người ta ngồi xuống chứ?
Lê Sơ trái lại cười ha hả, một dáng vẻ vô tâm.
Thi Liên Chu nhìn về phía Khương Chi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Sao đứa nhỏ lại bị phỏng?”
Nghe câu này xong, Khương Chi nhíu mày, đầu ngón tay đặt trên đầu gối cuộn lại.
Vì sao đột nhiên anh lại nhắc tới đứa nhỏ?
Khương Chi không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Đụng vào phích nước nóng.”
Tạ Lâm ngạc nhiên cực kỳ, đứng ngơ ngác tại chỗ như một khúc gỗ.
Anh ấy làm trợ lý cho Ngũ gia nhiều năm như vậy, quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt bạc bẽo của anh, bình thường nói chuyện với phụ nữ như đòi nợ, hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại còn hỏi con của nữ đồng chí người ta, mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Thi Liên Chu lạnh lùng liếc anh ấy một cái.
Tạ Lâm vội vàng thu ánh mắt lại, nín thở im lặng suy nghĩ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thi Liên Chu cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ ngồi trong xe bò bị bỏng phải nhập viện thì lại nhịn không được cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì đứa trẻ có đôi mắt giống anh.
Nhưng rõ ràng, anh cảm thấy kiểu quan tâm này thật lạ lẫm.
Thi Liên Chu thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Cô muốn mở một nhà xuất bản?”
Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Đúng vậy, làm phiền anh.”
Dứt lời, Thi Liên Chu gần như nhíu mày.
Anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên họ gặp mặt là ở bên ngoài trạm y tế của trấn Đại Danh, lúc đầu anh cũng không để ý, điều mà thật sự để lại ấn tượng cho anh chính là ở rạp chiếu phim, cô chậm rãi nói về 《 chiến loạn 》, mỗi một ý kiến cô đưa ra đều rất có giá trị.
Ngoại trừ chuyện đó, cô còn có thái độ đề phòng và bài xích đối với anh.
Tuy là không rõ vì sao cô lại bài xích, nhưng lần gặp mặt này thì anh cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của cô.
Thi Liên Chu nói: “Tạ Lâm, lấy giấy bút cho cô ấy, viết lại tên họ địa chỉ, tên nhà xuất bản và thời gian khai trương.”
Khương Chi nghe giọng nói lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cũng không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện đã đến nước này, lại giả bộ từ chối thì cô cũng không làm được, cô suy nghĩ rồi nói: “Ngài Thi, trong lúc anh nằm viện tôi có thể nấu cơm cho anh, không phải trả tiền”.
Thi Liên Chu nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời lấp lánh của Khương Chi, cùng dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn phủi sạch mối quan hệ với anh thì mặt lạnh đi.
Lê Sơ nhìn Khương Chi, lại nhìn Thi Liên Chu, luôn cảm thấy không khí giữa hai người này có chút quái dị.