Triệu Cam Đường hoảng loạn nuốt mấy viên thuốc trong miệng xuống, bàn tay đột nhiên giơ lên, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đang ở bên môi mình.
Bờ môi của cô ấy mấp máy hai lần, muốn nói gì đó, nhưng lại không còn đủ sức để nói.
Khương Chi khẽ dùng sức, nhưng cũng không thể rút tay ra khỏi tay của Triệu Cam Đường, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, mím môi, khoảnh khắc Hoặc Thế Quang đứng dậy, vẻ mặt cô lại khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.
Hoắc Thế Quang ngước mắt nhìn Triệu Cam Đường một cái, lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Đang lúc anh ấy chuẩn bị lấy mấy viên thuốc từ trong lọ thuốc vừa tìm được ra thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Vừa lúc tôi mang theo thuốc, đã cho cô ấy uống rồi.”
Vừa nói, cô vừa giơ lọ thuốc trong tay lên.
Hoắc Thế Quang sửng sốt, vô thức thốt lên: “Cô là bác sĩ?”
Khương Chi không muốn trả lời câu hỏi này, giơ cánh tay bị Triệu Cam Đường nắm chặt ra: “Anh nhìn xem cô ấy sao rồi đi.”
DTV
Nhắc đến Triệu Cam Đường, Hoắc Thế Quang cũng không có tâm trạng để hỏi thêm gì nữa, đi đến bên cạnh lắng nghe nhịp tim đập của cô ấy, cảm nhận được hơi thở dần dần bình tĩnh lại của vị hôn thê thì anh ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Đồng chí, cảm ơn cô, bệnh tình của cô ấy đã ổn định rồi.”
Khương Chi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm, sau khi xuống máy bay thì đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Nói chung, việc những người mắc bệnh tim nhẹ đi máy bay cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, miễn là họ giữ được tâm trạng ổn định trong suốt chuyến bay thì không sao cả.
Người phụ nữ bên cạnh của cô có lẽ thuộc về loại này, sự sóc nảy của máy bay khiến cho cô ấy đột nhiên trở nên lo lắng, mới dẫn đến tình trạng nguy hiểm như vừa rồi, cũng may được uống thuốc kịp thời, triệu chứng cũng dần ổn định lại.
Hoắc Thế Quang cảm kích nói: “Đồng chí, tôi còn chưa hỏi tên của cô là gì, cô không phải là người Hồng Kông đúng không?”
Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy một cái, cũng không ra vẻ kiêu ngạo, dù sao cô cũng không biết lúc đến Hồng Kông sẽ gặp phải những chuyện gì, mà đôi nam nữ này thoạt nhìn cũng không giống người tầm thường, nếu như có thể mượn sức của hai người họ thì cũng coi như là một lợi ích không nhỏ.
Nghĩ vậy, khóe môi cô hơi nhếch lên: “Tôi tên Khương Chi, là người thành phố Thanh, đến Hồng Kông để làm việc”.
Hoắc Thế Quang cười nói: “Hoá ra là đồng chí Khương, tôi là Hoắc Thế Quang, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tên là Triệu Cam Đường, chúng tôi đều là người Hồng Kông, không biết cô đã có chỗ ở Hồng Kông chưa?”
Khương Chi cười khẽ: “Hoá ra hai người là vị hôn phu hôn thê, tôi đã có chỗ ở Hồng Kông rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói có chút yếu ớt của Triệu Cam Đường: “Cô đã cứu tôi, sao có thể nói là khách sáo được? Khương Chi? Tôi có thể gọi cô là A Chi sao?”
Vừa nói, Triệu Cam Đường vừa cố hết sức giơ bàn tay đang nắm tay của Khương Chi lên.
Cô ấy nhìn về phía Khương Chi, trên khuôn mặt điềm tĩnh hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, giống như đóa hoa cúc non đang đung đưa trong gió.
“Cam Đường, em còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Hoắc Thế Quang căng thẳng nhìn Triệu Cam Đường, ngữ điệu mang theo chút cẩn thận quan tâm.
Triệu Cam Đường nhìn anh ấy một cái, vừa định mở miệng thì nhân viên của tổ bay đã vội vã tới bao vây, máy bay cũng bắt đầu từ từ bay bình ổn lại, hành khách trong khoang máy bay thoát ra khỏi bầu không khí sợ hãi, bắt đầu nhìn về phía bên này.
“Có thể đừng vây lấy em được không, em rất khó chịu.” Triệu Cam Đường nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.
Hoắc Thế Quang lập tức giải tán nhóm nhân viên, thể hiện vô cùng thành thạo hình tượng vị hôn phu trung thành của mình.
Giọng nói Triệu Cam Đường có chút nghẹn ngào, nhìn Hoắc Thế Quang nói: “Anh cũng trở về ngồi đi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-236.html.]
“Anh……” Hoắc Thế Quang muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt không vui của Triệu Cam Đường, thở dài, bước từng bước ngồi vào chỗ, trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ tủi thân buồn cười, có chút giống chó husky.
Khóe miệng Khương Chi hơi co giật.
Hoắc Thế Quang ăn mặc hết sức sang trọng khí chất, vừa nhìn đã biết xuất thân danh môn, lại bị Triệu Cam Đường hành hết sức, chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“A Chi, để cô chê cười rồi.” Triệu Cam Đường có chút ngại ngùng, căng đôi môi tái nhợt ra cười.
Khương Chi lắc đầu.
Triệu Cam Đường vẫn kéo c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, giọng điệu chân thành mà nghiêm túc: “Lần này đúng là nhờ có cô, vừa rồi tôi thật sự bị dọa đến choáng váng, trước giờ tôi chưa từng gặp phải tình huống này, sợ máy bay……”
Câu tiếp theo cô ấy không nói nữa, chỉ cười mỉa một tiếng.
Khương Chi trầm ngâm liếc mắt đánh giá Triệu Cam Đường, từ xưa thiên kim tiểu thư sinh ra là kẻ ngu dốt, trong tiểu thuyết ngàn cuốn như một nữ phụ đều bá đạo ngang ngược, cô gái trước mặt này thiện lương đến bất ngờ, tính cách cũng dịu dàng đến vượt xa người thường.
Triệu Cam Đường, Hoắc Thế Quang đều là những nhân vật ngoài lề không được nhắc đến trong tiểu thuyết.
Nhưng cũng khó trách, nữ chính Thi Nam Châu và nam chính Lê Sơ cũng chưa từng đến Cảng Thành.
Triệu Cam Đường dường như cảm thấy rất hứng thú với cô, bản tính nói nhiều của cô ấy dường như được khơi thông, huyên thuyên suốt dọc đường.
“A Chi, cô đến Cảng Thành làm gì vậy?”
“A Chi, đợi xuống máy bay cô về cùng với tôi đi, ở lại nhà tôi là được.”
“A Chi, cô xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa? Nếu chưa tôi giúp cô giới thiệu một người nhé?”
“……”
Khương Chi có chút không nói nên lời nhìn cô ấy một cái, ai có thể ngờ người có vẻ ngoài điềm tĩnh như Triệu Cam Đường lại có thể nói nhiều như vậy?
Có lẽ là nhận ra Khương Chi phiền lòng, Triệu Cam Đường không nói nữa, cô ấy hơi ngại ngùng mỉm cười, trên mặt cũng xuất hiện hai vệt đỏ ửng: “Tôi ồn ào quá phải không? Thật ngại quá, A Chi cô nghỉ ngơi trước đi, đợi khi tới nơi tôi sẽ gọi cô.”
Cơn buồn ngủ của Khương Chi đã qua từ lâu, cô có chút mệt mỏi tựa đầu lên lưng ghế, nhàn nhạt nói: “Một mình cô từ Cảng Thành lại chạy tới thành phố Thanh để làm gì vậy?”
Triệu Cam Đường thấy Khương Chi trả lời, nhất thời có chút vui vẻ: “Bà ngoại tôi là người thành phố Thanh.”
Nếu nói Khương Chi là cáo, vậy Triệu Cam Đường chính là một con thỏ trắng nhỏ, đoạn đường còn lại rất ngắn, tuy là vậy, nhưng cô cũng moi được toàn bộ thông tin của Triệu Cam Đường.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, cơn buồn ngủ và mệt mỏi hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt cô có chút kinh ngạc nhìn Triệu Cam Đường, thực sự không ngờ được, một chuyến hành trình đi Cảng Thành bình thường, còn chưa tới gần Cảng Thành đã gặp được một nhân vật quan trọng.
Ồ không, nói đúng ra là hai người.
Triệu Cam Đường, người nhà họ Triệu ở Cảng Thành.
Hoắc Thế Quang, người nhà họ Hoắc ở Cảng Thành.
Nếu chỉ nói ra hai cái tên này thì quả thật không có gì nổi bật, nhưng nhà họ Triệu và nhà họ Hoắc lại rất nổi tiếng ở Cảng Thành.