Nghĩ đến đây, Khương Chi gõ cửa nhà họ An.
Người mở cửa trông giống như bảo mẫu của gia đình, bà ấy lo tay vào tạp dề, khó hiểu hỏi: “Xin hỏi, cô là?”
Trên mặt Khương Chi nở nụ cười thân thiện, nói: “Chào dì ạ, xin hỏi đồng chí Lâm Huệ Chi có ở nhà không ạ?”
Bảo mẫu nghe vậy, giọng điệu lập tức tràn đầy sự nhiệt tình và hiếu khách nói: “Là tìm trưởng khoa Lâm của chúng tôi à, nhưng mà cô đến không đúng lúc lắm, trưởng khoa Lâm vẫn đang đi làm, lúc này có lẽ đang ở trong cục, nếu không cô vào trong ngồi đợi nhé?”
Trưởng khoa Lâm……. Khương Chi hơi kinh ngạc, cô không ngờ Lâm Huệ Chi lại là một cán bộ có chức vụ!
Khương Chi suy nghĩ một chút, nói: “Có thể làm phiền cho tôi mượn giấy bút được không? Tôi sẽ viết tin để lại cho dì Lâm.”
Bảo mẫu nhìn về phía cô, hỏi: “Đồng chí, có phải cô đang có chuyện gấp gì không đúng không? Nếu không cô gọi điện thoại đến đó nhé?”
Khương Chi kinh ngạc nói: “Điện thoại?”
Lúc này, điện thoại là một đồ vật hiếm có, những gia đình có điều kiện lắp điện thoại cũng thật sự là đếm trên đầu ngón tay.
Bảo mẫu nhìn dáng vẻ này của cô liền biết cô là người chưa từng dùng điện thoại bao giờ, cũng không lấy làm lạ, cười nói: “Cô có cần không?”
Khương Chi suy nghĩ một lúc, gật đầu.
Cô thật sự không thể đùa giỡn với sự an toàn của Hổ Tử được.
Bảo mẫu hào phóng gật đầu, nói “ Được, cô lên tầng với tôi “
Khương Chi đặt quà tặng trong tay xuống, đi theo bà ấy lên tầng hai.
Ở cuối hành lang của tầng hai, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại bàn quay số kiểu cũ, bên cạnh còn có tay quay.
Bảo mẫu quen thuộc tay trái giữ điện thoại, tiện tay cầm lấy ống nghe, tay phải bắt đầu dùng sức quay tay, sau một lúc lâu, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng của nhân viên trực tổng đài, “Muốn gọi đi đâu?”
“Cục giáo dục huyện.”
Lúc này, nhân viên trực tổng đài bắt đầu nối máy.
Khương Chi nghe thấy dì bảo mẫu nói: “Giúp tôi tìm Lâm Huệ Chi, trưởng khoa Lâm của Tổng cục giáo dục.”
Ánh mắt cô khẽ loé lên, cô không ngờ Lâm Huệ Chi lại làm việc ở Cục giáo dục, theo như cô biết thì công việc của Bộ giáo dục tổng hợp là thúc đẩy cải cách giáo dục về việc giảng dạy, có quan hệ mật thiết với giáo dục, chẳng trách trên người Lâm Huệ Chi lại toát ra hơi thở thư hương như vậy.
Một lúc sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Huệ Chi, “Xin chào, tôi là Lâm Huệ Chi.”
“Trưởng khoa, là tôi đây, trong nhà có một nữ đồng chí, cô ấy nói có chuyện gấp muốn tìm ngài…….Vâng, vâng, được ạ.”
Bảo mẫu liên tục đáp lại, nói xong, liền đưa điện thoại cho Khương Chi: “Trưởng khoa Lâm muốn nói chuyện với cô”.
Khương Chi cầm lấy ống nghe, lập tức nghe thấy giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia của Lâm Huệ Chi: “Tiểu Khương à?”
“Vâng, dì Lâm, quấy rầy thời gian làm việc của dì rồi ạ.”
“Không sao, cháu nói có chuyện gấp tìm dì à, chuyện gì vậy? Cháu nói đi.”
Khương Chi cũng không loanh quanh lòng vòng, 3-5 câu đã giải thích rõ ràng chuyện của Thái Nhiên.
Cô tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Cháu nghe nói cô gái Thái Nhiên này cũng có chút bối cảnh ở trong nhà máy thép, còn quen biết một số tên côn đồ làm việc không đàng hoàng, mà con của cháu vẫn đang theo học trường công ở đó, không còn cách nào khác, cho nên đành đi tìm dì Lâm giúp đỡ.”
DTV
Ở đầu dây bên kia, Lâm Huệ Chi sau khi nghe xong những lời kể của cô thì có vẻ khá tức giận, nói: “Vậy mà vẫn còn có giáo viên dám làm trái luật như thế! Tiểu Khương, cháu đừng lo, chuyện của giáo viên ở nhà máy thép này cứ giao cho dì, còn những chuyện khác, cháu không cần phải lo, để dì xem ai dám trả thù cháu!”
Bà ấy là người của cục giáo dục, trong khu vực mà bà ấy quản lý lại xuất hiện một người có nhân phẩm kém như vậy, thật sự khiến bà ấy cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn phải một con ruồi.
Hơn nữa lúc này bà ấy không thích nghe nhất chính là mấy chữ ‘tên côn đồ’, khiến cho bà ấy nhớ lại chuyện bị cướp ngày hôm qua, nhất định phải xử lý thật nghiêm.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, lại nói thêm mấy câu với Lâm Huệ Chi, sau đó mới cúp điện thoại.
Bảo mẫu nghe được toàn bộ câu chuyện từ bỏ đến cuối, thấy cô cúp điện thoại thì mới kinh ngạc hỏi: “Cô không biết chồng của trưởng khoa Lâm nhà chúng tôi là giám đốc nhà máy thép của huyện Thấm à?”
Nghe vậy, Khương Chi khẽ cau mày.
Cô thật sự không biết chuyện này.
Bảo mẫu vội vàng xua tay an ủi nói: “Không biết thì thôi, không sao cả, trưởng khoa Lâm và giám đốc An nhà chúng tôi đều là những vị cán bộ công chính nghiêm minh, là người chuyên làm việc tốt! Bà ấy chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết tốt chuyện này.”
Khương Chi gật đầu, nói cảm ơn.
Lúc xuống tầng, ánh mắt bảo mẫu liếc về phía Khương Chi một cái.
Bà ấy vốn cho rằng nữ đồng chí xinh đẹp này là con dâu trưởng khoa Lâm tự tìm cho mình, nhưng sau khi nghe những lời mà cô ấy nói lúc gọi điện thoại thì hình như con của cô ấy cũng đã đi học rồi, haiz, diện mạo xinh đẹp như vậy, thật sự rất đáng tiếc.
Khương Chi cũng không biết những suy nghĩ trong lòng của bảo mẫu, vừa mới xuống tầng một liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Cửa phòng khách mở ra, lộ ra một số khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự mệt mỏi.
An Thiên Tứ một tay cầm theo túi, một tay cầm chìa khóa, vừa mới vào cửa đã nghe thấy giọng nói của dì Hoàng, “Thiên Tứ? Sao cháu đột nhiên quay về vậy?”
“Dì Hoàng, cháu……”
An Thiên Tứ còn chưa nói xong, âm thanh phía sau đã đột nhiên dừng lại.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, sau đó lại mở cửa ngắm nhìn xung quanh, xác định đây là nhà mình, mới quay lại, kinh ngạc nói: “Khương Chi? Sao cô lại ở nhà tôi?”
Khương Chi cười khúc khích, giải thích ‘hành động anh hùng’ hôm qua của bản thân.
Nghe vậy, An Thiên Tứ cũng có chút kinh ngạc.
Anh ấy đặt chiếc túi trong tay xuống, cười nói: “Tôi thật sự không ngờ cô còn biết cả võ thuật đấy.”
Ánh mắt dì Hoàng có chút kỳ lạ đảo qua đảo lại giữa Khương Chi và An Thiên Tứ.
An Thiên Tứ mời Khương Chi ngồi xuống sofa, cười nói: “Dì Hoàng, làm phiền dì pha cho cháu hai cốc trà.”
Dì Hoàng cũng không dám lề mề, vội vàng lên tiếng: “Được!”
Khương Chi cũng không từ chối, nghiêm túc mà nói, An Thiên Tứ đã giúp đỡ cô rất nhiều, hai người họ cũng coi như bạn bè, về phần chuyện tình yêu tình báo mà Lê Đăng Vân đã nói đến, cho cô xin, muốn duy trì mối quan hệ giữa hai người trưởng thành với nhau thì cũng không chỉ có mỗi một cách là dùng tình cảm yêu đương.
An Thiên Tứ cũng không phải người ngu ngốc, ánh mắt nhìn thoáng qua quà tặng ở trên bàn trà nói: “Lần này cô đến đây là có chuyện gì muốn tìm mẹ tôi sao?”
Trong đôi mắt hơi mệt mỏi của anh ấy toát ra một chút quan tâm.
Khương Chi gật đầu nói: “Tôi đã gọi điện thoại rồi, dì Lâm nói sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này.”
An Thiên Tứ cũng không dò hỏi chuyện này nữa, cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“Nghe Lê Đăng Vân nói lúc trước khi anh quay về thôn Khương gia còn cố ý dặn dò anh ấy giúp đỡ chăm sóc cho mẹ con chúng tôi à? Thiên Tứ, cảm ơn nhé, đợi bao giờ quay về, tôi phải mời anh ăn một bữa thật ngon mới được.”
Giọng điệu của Khương Chi cực kỳ nghiêm túc mà nói.
An Thiên Tứ khẽ cau mày, nói: “Sao cô lại khách khí thế làm gì, lúc tôi về bên kia cũng chưa kịp nói chuyện này với cô.”
Khương Chi mím môi cười khẽ, gật đầu nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói xong, cô lại hỏi: “Lần này anh quay về là?”
Sắc mặt của An Thiên Tứ có chút nghiêm túc nói: “Trường học đã cho học sinh tạm thời nghỉ học rồi.”
Khương Chi nhướng mày, nhận ra có chuyện không hay đã xảy ra, khó hiểu hỏi: “Nghỉ? Tại sao vậy?”
Bây giờ mới là tháng 3, cũng không có ngày nghỉ gì, vậy là cho nghỉ vì ngày gì?
An Thiên Tứ cười khổ giải thích, “Hiện nay ở một số thị trấn xung quanh trấn Đại Minh đang có nạn lợn rừng xâm nhập, cả đàn lợn rừng không ngừng kéo nhau xuống núi, không chỉ ăn hoa màu, mà còn tấn công người dân dưới núi.”
“Mấy đứa trẻ ngày nào cũng phải dậy sớm đi học, phải đi bộ rất xa mới có thể đến trường học, mấy ngày nay, đã liên tục xảy ra 3 vụ lợn rừng cắn thương người, nghe nói mấy ngày đầu khi lợn rừng tấn công cũng có một nữ đồng chí ở thôn Khương gia bị lợn rừng cắn, đã đến hậu quả bị tàn tật suốt đời.”
“Cho nên trường học tạm thời đóng cửa, để mấy đứa trẻ đều ở nhà, không ra ngoài.”