Tạ Lâm gãi gãi vành tai, anh ấy liếc mắt nhìn Khương Chi và hai cậu bé đang tò mò nhìn căn nhà nhỏ kiểu tây qua cửa sổ ở ghế sau, anh ấy nhất thời ngồi yên trong xe, không biết nên phản ứng như thế nào.
Khương Chi không hề động đậy, cô chỉ lặng lẽ nhìn Tưởng Nguyên Trinh.
Trong mưa, Tưởng Nguyên Trinh một tay cầm vali, một tay cầm ô, lúc cô ta ngước đầu lên thì phớt lờ chiếc xe mà nhìn thẳng về phía Thi Liên Chu đang đứng dưới mái hiên của căn nhà nhỏ kiểu tây.
“Anh năm!” Cô ta lập tức ném vali và ô trong tay đi, chạy về phía Thi Liên Chu.
Khương Chi nhìn bóng người mảnh khảnh lướt qua cửa sổ xe hơi, một tia mơ hồ thoáng qua khuôn mặt rồi biến mất nhanh chóng.
Tưởng Nguyên Trinh lại gần, dang tay ôm Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu hơi nheo mắt, vẻ mặt của anh giống như điếu t.h.u.ố.c lá ở đầu ngón tay, lúc sáng lúc tối, khó có thể nhìn rõ.
Mùi hương nữ tính phả vào mặt khiến anh cau mày, anh lùi về sau một bước, giơ tay chỉ đầu t.h.u.ố.c lá đang cháy về phía Tưởng Nguyên Trinh, anh nói với giọng điệu không nóng không lạnh: “Sao cô lại đến đây?”
Cơ thể Tưởng Nguyên Trinh cứng đờ, cô ta nhìn về phía Thi Liên Chu khó gần, mím môi đỏ mọng: “Em nghe nói anh đang quay phim ở đây thì gặp phải sạt lở đất, cho nên em rất lo lắng cho anh.”
Thi Liên Chu liếc cô ta một cái, vẻ mặt không vui cũng không tức giận, không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì.
Anh giơ tay đưa điếu thuốc lên môi, làn khói lượn lờ, làm mờ đi đường nét ngũ quan sắc nét của anh, càng lộ ra khí chất lạnh lùng và gợi cảm.
Tưởng Nguyên Trinh dùng ánh mắt trìu mến nhìn Thi Liên Chu, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời đỏ bừng: “Anh năm, anh có nhớ em không?”
Thi Liên Chu không trả lời, anh cũng không hề nhìn cô ta.
Sắc mặt anh hững hờ, tầm mắt của anh lướt qua vai Tưởng Nguyên Trinh, rồi dừng lại trên chiếc xe việt dã cách đó không xa.
Tưởng Nguyên Trinh nhìn theo ánh mắt của Thi Liên Chu, cô ta nhíu đôi mày tinh xảo: “Anh năm, anh...”
Cô ta còn chưa nói xong, Thi Liên Chu đã ném điếu t.h.u.ố.c lá đang cháy vào trong màn mưa, anh không thèm nhấc mí mắt lên mà bước một bước dài về phía chiếc xe việt dã.
Tưởng Nguyên Trinh giật mình, những giọt mưa từ trên tóc lăn xuống trán cô ta.
Cô ta ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến huyện Thấm, nhưng anh vẫn tỏ ra thái độ lạnh nhạt giống như sét đánh cũng không động như thế này.
Nhiều năm như vậy rồi, tại sao Thi Liên Chu không thể nhìn cô ta chứ?
Thi Liên Chu đi đến bên cạnh chiếc xe, anh đá nhẹ vào cửa xe, lúc này Tạ Lâm mới bước xuống xe, anh ấy nịnh nọt mà che ô cho Thi Liên Chu, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Tưởng Nguyên Trinh, anh ấy có chút khó xử mà nói: “Ngũ gia, Tưởng tiểu thư này, cô ấy...”
Thi Liên Chu lười để ý đến Tạ Lâm, anh mở cửa xe ra.
Anh cụp mắt xuống nhìn Khương Chi, người đang ngồi yên bất động giống như một vị hòa thượng lớn tuổi đang ngồi thiền, anh liền cau mày và nói với giọng điệu hơi không tốt cho lắm: “Sao không xuống xe đi, còn đợi ăn cơm trong xe nữa à?”
Khương Chi khẽ nhướng mày, cười giống như không cười: “Không phải em sợ quấy rầy tấm lòng si tình của người phụ nữ lặn lội đường xa đến đây hay sao?”
Thi Liên Chu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt dài hẹp không chút d.a.o động, nhưng điều này lại khiến Khương Chi trở nên căng thẳng hơn mấy phần.
“Ra ngoài.” Thi Liên Chu đưa tay về phía Tiểu Diệu ngồi ở phía ngoài cùng.
Tiểu Diệu nhìn đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng trước mặt, rồi cậu bé lại ngước nhìn khuôn mặt rất giống mình, khuôn mặt trắng nõn của cậu bé hơi đỏ lên, trước khi cậu bé kịp phản ứng lại thì đã đưa hai tay ra như thói quen, làm ra dáng vẻ muốn Thi Liên Chu bế mình.