Khương Chi chỉnh lý lại hàng hóa, cô xếp từng hộp chồng lên cho chỉnh tề, còn dùng bút viết tên người đặt mua lên vỏ hộp để dễ dàng chuyển hàng.
Một nhóm hàng này có thể mang về cho cô gần ba vạn đồng, lợi nhuận to lớn luôn làm lòng người lo sợ.
Khương Chi hít một hơi rất sâu, cô quyết định sau này phải cố gắng hết sức không lợi dụng hệ thống kiếm tiền nữa, mạo hiểm quá lớn, có lẽ sau này có cơ hội xuất ngoại thì có thể giải thích được nguồn gốc của những hàng hóa thế này nhưng trong thời gian ngắn hiện tại, cô không thể tiếp tục cố chấp mạo hiểm nữa.
Cô lại kiểm tra hàng hóa một lần nữa để đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì, sau đó mới đạp xe quay về.
Lúc này, mưa đã nhỏ hạt lại nên tốc độ xe chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lúc cô về đến bệnh viện thì Lê Sơ đã ngồi chờ trong phòng bệnh.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lê Sơ vốn đang không yên lòng đã đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Khương Chi: “Chị Khương, chị đã về rồi, thế nào rồi?”
Khương Chi gật đầu: “Không có vấn đề gì, đi thôi!”
Sắc mặt Lê Sơ trở nên vui vẻ, chờ Khương Chi dặn dò Trương Anh Tử vài câu, sau đó hai người họ mới rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Khương Chi chuẩn bị đạp xe đạp chở Lê Sơ thì đã nghe cậu ấy nói: “Chị, chị đừng đạp xe nữa, em đến cùng với anh họ của em, anh ấy lái xe, hàng hóa vẫn phải nhờ anh ấy hỗ trợ tìm người vận chuyển đến thủ đô.”
Khương Chi không nói gì thêm, cô đi theo Lê Sơ đến cạnh một chiếc xe.
Một chiếc Toyota mộc mạc.
Lê Sơ mở cửa, để Khương Chi lên xe.
Cô vừa mới lên xe, người ngồi trên ghế lái đã quay đầu lại, người này ngạc nhiên nói: “Thì ra người Tiểu Sơ nói chính là cô!”
Khương Chi nhìn về phía Lê Đăng Vân. Lần trước cô đến khu Đào Viên bán máy nghe nhạc cũng bán hai chiếc cho anh ta. Giọng nói của Khương Chi rất bình tĩnh: “Chào anh, dân buôn lậu bán hàng thì có gì ngạc nhiên?”
Lê Đăng Vân cười ha ha, mắt sáng lên: “Nói rất đúng! Chẳng qua tôi nghe nói (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) là do cô viết.”
Trái lại Lê Đăng Vân không quan tâm dân buôn lậu gì đó, nguyên nhân anh ta đi một chuyến đến đây ngoại trừ vì Lê Sơ và An Thiên Tứ ra thì cũng vì muốn biết tác giả đại thần viết (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) tạo ra danh tiếng vang dội ở huyện Thấm này là nhân vật thế nào.
Khương Chi nhìn về phía Lê Đăng Vân mà không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Biểu cảm trên mặt Lê Đăng Vân trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, anh ta khen ngợi: “Cô viết rất hay! Không biết bao giờ thì phát hành chương tiếp theo?”
Nghe đến đây, Lê Sơ không nhịn được nói: “Anh, còn không nhanh lái xe đi! Sao lại nhiều lời như thế?”
Lê Sơ không tiết lộ chuyện nhà xuất bản, cậu ấy muốn đợi sau khi thành công mới tự hào nói với mọi người, cứ như vậy, nhất định có thể khiến tất cả mọi người phải lau mắt nhìn cậu ấy.
Lê Đăng Vân nghe Lê Sơ hối thúc, anh ta liếc mắt nhìn em họ, rồi đạp cần xe, xe chạy như bay ra ngoài.
Tuy đã biết trước hàng hóa hôm nay không ít nhưng nhìn thấy mấy món hàng được xếp gọn gàng, chỉnh tề trong kho, Lê Đăng Vân vẫn giật mình, hoảng hốt. Cuộc mua bán này có thể xem là không nhỏ, làm càn làm bậy lại dám làm ra chuyện lớn thế này.
Có thể buôn bán đến loại hàng hóa hiếm thế này, rõ ràng Khương Chi không phải dân buôn lậu tầm thường.
Lê Sơ hưng phấn vỗ lên cái hộp, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Đăng Vân, cậu ấy không khỏi lên tiếng cổ vũ: “Anh, em giao cho anh đó. Anh đã đồng ý không được nói với bác cả, anh tuyệt đối đừng khiến em thất vọng.”
Nghe vậy, vẻ nghiêm túc trên mặt Lê Đăng Vân lập tức bị phá vỡ.
Anh ta bĩu môi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh chỉ giúp em lần này, đừng hy vọng lần khác.”
Lê Sơ vui vẻ nịnh nọt anh họ mình: “Hì hì, em biết anh Đăng Vân có lòng nhất!”