Trương Nhân vừa nhìn thấy Khương Chi thì đáy mắt lập tức lóe lên tia sáng u tối, khóe miệng chợt nâng cao, tỏ ra hữu nghị nói: “Đồng chí Khương! Cô đến làm hợp đồng sao? Thế nào? Bây giờ tôi có nên gọi cô một tiếng tác giả Khương không?”
Khương Chi cũng lười lá mặt lá trái với cô ta, cô khoát tay định đi.
Thế nhưng Trương Nhân lại ngăn cô lại, cô ta bước lên một bước cười nói: “Cô biết không? Liên Chu quay phim mới, sẽ đến huyện Thấm này lấy cảnh, còn mời tôi đóng vai ký giả cho phim, máy ảnh này cũng là anh ấy cho tôi. Thế nào? Không tệ lắm đúng không?”
Vừa nói, cô ta lập tức khoe khoang chiếc máy ảnh trên tay mình, giọng điệu đắc ý khó mà kìm nén: “Kiểu mới ở thành phố Hải, hai trăm bốn mươi đồng.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, liếc mắt nhìn dáng vẻ “chính thất” mà cô ta bày ra, nhưng cô ta cũng đâu phải vợ chính thức.
Chẳng qua tin tức Thi Liên Chu quay lại huyện Thấm cũng là một điều đáng chú ý.
Cô phải cẩn thận hơi, tránh đụng phải anh.
Lúc này Phó Đông Thăng đã đuổi đến nơi.
Ông ấy nhìn thấy Trương Nhân đang dương dương đắc ý thì bĩu môi, vô cùng khinh thường, quay đầu nói: “Tiểu Khương, đi thôi!”
Khương Chi gật đầu.
Trương Nhân nhìn thấy Khương Chi sánh vai đi theo Phó Đông Thăng thì con ngươi chợt lóe lên, vội vàng giơ máy ảnh lên chụp lại.
Cô ta cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay mình, lại ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi, lạnh lùng cười một tiếng.
…
Khương Chi hơi nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Sao biên tập Phó lại đi theo tôi?”
Phó Đông Thăng khoát tay, cười khổ nói: “Dù thế nào thì phần hợp đồng này cũng là tôi và cô đã ký kết, hợp đồng không còn nữa, theo lý thì tôi cũng nên tiễn cô, vả lại tôi không muốn ngồi chung một chỗ với hai người kia.”
Biểu cảm trên mặt ông ấy giống như đang kìm nén cũng có chút không biết phải làm sao.
Ban đầu nhà xuất bản trấn Đại Danh đã rất tiêu điều, vất vả lắm mới ký được một quyển sách hay thế này, mắt thấy sắp có thể xoay người thì nhà xuất bản huyện Thấm muốn tư lợi nên mới ra nông nỗi thế này, ông ấy vừa thất vọng lại vừa khó chịu.
Khương Chi nhìn ông ấy, bỗng nói: “Ông có hứng thú đi theo tôi không?”
DTV
Vốn dĩ cô chỉ muốn dựa vào mấy quyển tiểu thuyết để có thu nhập dài hạn, được chia một ít bánh trong ngành nghề văn học này nhưng không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này. Nhưng nếu đã như vậy, cô sẽ dứt khoát một là không làm nữa, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, thành lập hẳn một nhà xuất bản.
Nghe cô nói, Phó Đông Thăng cũng sững sờ, lập lại: “Đi theo cô sao? Ý cô là gì?”
Giọng nói của Khương Chi rất thong dong: “Tôi chuẩn bị thành lập một nhà xuất bản, tôi mời ông làm chủ biên, ông có muốn đi ăn máng khác không?”
Khương Chi hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ khi đào góc tường người ta, nói thật thì nếu Phó Đông Thăng không muốn đi ăn máng khác thì đúng là cô phải tốn thêm một chút thời gian để tìm được người đảm đương việc này, có lẽ Lưu Loan Tử ở thư viện cũng có thể được xem như một nửa nhân tài.
Trong lúc Khương Chi suy tư thì Phó Đông Thăng đã ngạc nhiên mở to hai mắt, ông ấy cà lăm nói: “Thành lập… Thành lập một cái gì cơ? Nhà xuất bản sao?”
Khương Chi cau mày, vuốt cằm nói: “Sao vậy? Ông không muốn sao?”
Phó Đông Thăng vội lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải… Tôi chỉ ngạc nhiên mà thôi. Tiểu Khương à, cô thật sự muốn thành lập cho một nhà xuất bản sao?”
Khương Chi thản nhiên “ừ” một tiếng.
Phó Đông Thăng cảm thấy cái đầu mình hơi đau, ông ấy sờ đầu, nói: “Cô có biết thành lập được một nhà xuất bản có bao nhiêu phiền phức không?”
Khương Chi nhìn ông ấy, dáng vẻ như đang rửa tai lắng nghe.
Phó Đông Thăng thở dài, ông ấy phải giải thích cặn kẽ một trận, thật sự muốn khiến cô từ bỏ suy nghĩ “ngựa thần lướt gió tung mây” này đi.