Tiểu Diệu quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Diệu không hề đau.”
Nghe thấy lời này, bờ môi của Khương Chi đã run lên, cô muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Làm sao có thể không đau.
Hiển nhiên do bác sĩ Lương có kinh nghiệm phong phú nên rất nhanh sau đó Tiểu Diệu đã được bôi thuốc xong xuôi, băng gạc lại che kín dấu vết bị phỏng một lần nữa. Thấy Tiểu Diệu còn lên tiếng an ủi Khương Chi, bác sĩ Lương khen ngợi: “Đúng là một đứa bé dũng cảm! Lúc thay thuốc thế này, người lớn còn không nhịn được mà than đau ấy chứ.”
Tiểu Diệu hé miệng cười một tiếng, trên gương mặt cũng lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp.
Bác sĩ Lương cười một tiếng: “Được rồi, trở về đi! Mỗi ngày vẫn phải truyền nước, tiếp tục khoảng hai mươi ngày nữa thì có thể xuất viện rồi.”
Khương Chi gật đầu, cô ôm Tiểu Diệu trở về phòng bệnh.
Tiểu Diệu duỗi tay ôm cổ cô, đặt đầu lên bả vai cô, nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, ngửi mùi thơm trên người mẹ mình, trong mắt hiện đầy vẻ thỏa mãn và vui mừng không dám tin là thật.
Cậu bé chưa từng nghĩ đến có một ngày mình còn có thể gặp lại mẹ, càng không dám nghĩ mình có thể được mẹ ôm thế này.
Cảm giác này giống như nằm mơ vậy.
Cậu bé rất thích mẹ bây giờ.
Khương Chi ôm chặt Tiểu Diệu, giống như ôm báu vật bị mất đi nhưng đã tìm lại được.
Lúc đi lên lầu, có một nhóm người vác theo bao lớn bao nhỏ chen nhau đi xuống, trong miệng còn hét lớn lên không ngừng: “Tránh ra! Tránh ra!”
Khương Chi nhíu mày, cô cẩn thận né tránh mấy người này, chỉ sợ người ta động đến Tiểu Diệu.
Đột nhiên có một cái túi xách da rắn lớn đập vào vai cô khiến Khương Chi lảo đảo.
Lúc này có một cánh tay mạnh mẽ đã cẩn thận vây cô và Tiểu Diệu lại, đồng thời tránh cho cô bị ngã xuống, trong chớp mắt mùi hương nam tính mát lạnh đã bao lấy cô, cả người Khương Chi chợt cứng đờ, cô muốn đưa tay đẩy người này ra trong vô thức.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, trong đó còn hàm chứa vẻ không vui: “Đừng nhúc nhích!”
Da đầu Khương Chi lập tức tê rần.
Cô khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt cô là cạnh hàm dưới rất lạnh lùng của người đàn ông.
Nhìn lên trên nữa chính là gương mặt với những đường nét sâu sắc của Thi Liên Chu.
Anh hơi hé môi, trên cơ thể như tỏa ra hơi thở lạnh lùng, hờ hững.
Mãi đến khi đoạn cầu thang này đã yên tĩnh lại, Thi Liên Chu mới buông tay ra, anh liếc cô rồi mới chuyển ánh mắt nhìn đến đứa bé đang tựa đầu vào vai Khương Chi. Anh tò mò quan sát Tiểu Diệu, đứa nhỏ này có đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, cũng không phải đứa bé trên xe bò lần trước.
Anh hơi híp mắt, gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện vẻ khó lường.
Khương Chi giật mình, cô hơi đè thấp đầu Tiểu Diệu xuống, khẽ nói: “Cảm ơn anh Thi!”
Thi Liên Chu lạnh lùng “ừ” một tiếng, chân dài tiếp tục bước, dẫn đầu đi lên lầu.
Khương Chi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc lên lầu, cánh tay nhỏ của Tiểu Diệu vẫn ôm chặt cổ mẹ mình, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, chú kia rất đẹp!”
Khương Chi nghẹn họng, cô không biết nên trả lời thế nào nhưng may mắn là Tiểu Diệu không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Cô đóng phí thay thuốc xong mới trở lại phòng bệnh, biết được gương mặt của Tiểu Diệu không có gì đáng ngại thì mấy người Trương Anh Tử vô cùng vui mừng.
Lê Sơ quan sát Tiểu Diệu, cười nói: “Tiểu Diệu xinh đẹp thế này, lớn lên chắc chắn sẽ được nhiều cô gái yêu thích.”
Trương Anh Tử hất cằm, cũng cảm thấy kiêu ngạo: “Đó là tất nhiên!”
Hai người tôi một câu anh một câu, gần như đã hết lời khen Tiểu Diệu như một bông hoa.