Khương Chi nhìn khắp bốn phía, nói như có ý khác: “Sở cảnh sát đã thay đổi rồi.”
Dương Nghị hơi dừng lại, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bí thư Mẫn rơi đài, lãnh đạo trên trấn bị liên lụy cũng không ít người, một trận thanh tẩy lớn như vậy, muốn không thay đổi cũng khó. Nhắc đến thì người dân nơi này vẫn phải cảm ơn cô mới đúng.”
Khương Chi chỉ cười mà không nói.
Cô đưa sổ hộ khẩu lên, chỉ vào Tiểu Ngự và Tiểu Tông: “Tôi muốn làm hộ khẩu cho hai đứa bé này.”
Dương Nghị cũng giật mình nhưng vì đã có kinh nghiệm trước đó nên anh ấy không hỏi nhiều mà lập tức gọi người đến xử lý như thường lệ, chỉ chốc lát sau hai cái tên Khương Nam Ngự và Khương Nam Tông đã xuất hiện trên sổ hộ khẩu.
Khương Chi nhìn rồi đưa cho hai đứa bé đứng cạnh mình xem, cho dù không biết chữ nhưng hai đứa bé đều cực kỳ thỏa mãn.
Tiểu Ngự nhận lấy sổ hộ khẩu, cậu nhóc liếc Khương Chi, nói: “Từ nay về sau chúng ta đã là năm con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi, mẹ phải đối xử tốt với bọn con, hiểu không? Nếu không con sẽ dẫn mấy người bọn họ trốn nhà đi.”
Khương Chi bật cười, Dương Nghị đứng một bên cũng cười lắc đầu.
Lúc này, giống như nhớ đến chuyện gì đó, Dương Nghị do dự nói: “Người em gái kia của cô, cô đã biết chuyện của Khương Đinh Hương chưa?”
Giọng nói của Khương Chi rất thản nhiên, giống như không có khói lửa gì cả: “Không biết”.
Dương Nghị nhìn cô, tuy thấy Khương Chi không có hứng thú gì với việc này nhưng nghĩ đến dù sao đó cũng là việc nhà của cô thì Dương Nghị thuận miệng nói: “Cô ta gây chuyện ở trước sở cảnh sát, sau đó thì bị bắt lại.”
Nói đến đây, Dương Nghị hơi dừng lại, vẻ mặt anh ấy nhìn Khương Chi rất phức tạp, tiếp tục nói: “Sau này mới phát hiện cô ta mang thai, vợ của bí thư Mẫn đã tự mình đến bảo lãnh người nhưng cô ta cũng không mang ơn, hai người họ xô đẩy nhau trước sở cảnh sát, khiến Khương Đinh Hương sinh non, lúc đó có rất nhiều người đã vây xem, chỉ sợ gần đây gia đình cô không được yên ổn lắm.”
Sau khi nghe xong, trong thoáng chốc Khương Chi cũng im lặng.
Gần đây nhà họ Khương đúng là đã nghèo còn gặp hạn, vốn dĩ là một gia đình hài hòa nhưng bởi vì một đứa con riêng mà trở nên căng thẳng, đôi vợ chồng già cũng cách lòng, lại thêm con gái trong nhà không hiếu thảo, tình trạng gia đình không khác gì một quả cà héo.
Khương Đinh Hương sắp được gả cao, đây có thể xem là một chuyện vui vẻ nhất của gia đình bọn họ.
Đáng tiếc, chuyện vui duy nhất này cũng thay đổi, hoàn toàn trở thành chuyện tồi tệ. Đã từng có một đứa con gái chưa có chồng đã sinh con như “cô”, bây giờ lại còn thêm một đứa con gái khác cũng chưa kết hôn mà đã sinh non, hiện nay nhà họ Khương cũng chỉ còn lại một mình Khương Quế Hoa chưa gả ra ngoài nhưng xem ra, muốn tìm một mối hôn sự ra dáng cũng rất khó.
DTV
Nói tóm lại tình trạng hiện nay của nhà họ Khương không phải không tốt mà là rất kém.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Khương Chi nói cảm ơn rồi dẫn hai đứa bé rời khỏi sở cảnh sát.
Còn về phần Khương Đinh Hương và chuyện nhà họ Khương, Khương Chi chỉ xem như vừa nghe thấy một tin đồn mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến mình.
Vừa ra khỏi sở cảnh sát, Tiểu Ngự đã la hét nói: “Con muốn ăn kẹo hồ lô!”
Khương Chi liếc nhìn cậu nhóc, rồi quay đầu nhìn Tiểu Tông: “Tiểu Tông có muốn ăn không?”
Tiểu Ngự hầm hừ một tiếng, phồng má lên như một con ếch xanh. Cậu đã biết mà, người phụ nữ này thích lão nhị nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-269.html.]
Một hồi lâu sau, Tiểu Tông cũng không có phản ứng, xem ra cậu bé không có hứng thú với kẹo hồ lô.
“Em ấy không ăn thì thôi, mẹ đưa tiền đây, con đi mua cho!” Tiểu Ngự nghiêm mặt, trông mong nhìn Khương Chi, xòe hai bàn tay nhỏ ra, nói.
Khương Chi vỗ đầu của cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Nói cho dễ nghe vào!”
Tiểu Ngự không nhịn được nhíu đôi mày nhỏ, một hồi lâu sau mới nói: “Mẹ cho con một ít tiền được không? Con muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Thế này còn tạm. Đi thôi, cùng nhau mua!” Khương Chi nghiêng đầu nhìn gương mặt đầy uất ức của con trai.
Với việc gần đây thôn Đại Danh vừa bị chỉnh đốn và thay đổi, Khương Chi cũng không thoải mái đến mức có thể để Tiểu Ngự tự cầm tiền đi mua kẹo hồ lô như vậy, chưa nói đứa nhỏ có thể bị bắt cóc mà có thể tìm cậu bé về hay không cũng là một vấn đề.
“Được rồi, đi thôi!” Trên gương mặt nhỏ của Tiểu Ngự rõ ràng rất không hài lòng.
Trên con đường này có nơi bán kẹo hồ lô, ba mẹ con đi vòng qua sở cảnh sát, đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy một cụ già bán kẹo hồ lô. Khương Chi mua bốn xâu kẹo, Tiểu Ngự vừa nhận kẹo đến tay thì không kịp chờ đợi mà lập tức lột giấy gói ra, ăn ngay.
“Hả? Phía trước đang làm gì vậy nhỉ? Sao lại náo nhiệt như thế?” Tiểu Ngự nói dứt lời thì lập tức co cẳng chạy về phía đông người kia.
“Tiểu Ngự!” Khương Chi nhíu mày, mắt thấy Tiểu Ngự đã chạy vào đám đông thì cô cũng hết cách, chỉ có thể ôm Tiểu Tông đuổi theo.
Tiểu Ngự ỷ vào việc cơ thể mình nhỏ bé mà chen chúc vào trong đám đông, không bao lâu sau thì cậu bé đã chạy đến phía trước, Khương Chi không còn cách nào ngoài việc mặt dày mày dạn đuổi theo. Lúc Khương Chi đuổi lên phía trước thì nhìn thấy một đám đông công nhân mặc đồng phục đang biểu tình.
Đây là một xưởng dệt quốc doanh tên “Hằng Sướng”, thiết bị trong xưởng rất đầy đủ, chủ yếu sản xuất vải chéo trắng, dây đen, dây hoa, vải nhung, vải trơn…
Xưởng dệt vải này rất nổi tiếng, tuy Khương Chi không quá quen thuộc với trấn Đại Danh nhưng cũng đã từng nghe thấy tên tuổi của nó.
Thế này là thế nào?
Lúc này Tiểu Ngự đứng phía trước quay đầu lại, cậu nhóc vừa gặm kẹo hồ lô vừa cười hì hì nói: “Xưởng dệt này vỡ nợ rồi, nghe người ta nói vì kinh doanh không tốt, khất nợ tiền lương của công nhân, nợ tiền mua vật liệu cũng nhiều, bây giờ đã nghiêm trọng đến mức phải bán công xưởng để trả nợ.
“Bán công xưởng?” Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, giống như có điều suy nghĩ.
Từ sau khi chính sách “làm giàu trước người” được kích hoạt thì những người to gan cũng bắt đầu xông xáo hơn, rất nhiều doanh nhân tư nhân và doanh nghiệp tư nhân có nguồn vốn mạnh đã xuất hiện, điều này là xu hướng tất yếu khiến các công xưởng quốc doanh trở nên hoang tàn.
Với làn sóng rất nhiều công xướng quốc doanh đóng cửa thì làn sóng người thất nghiệp với số lượng lớn cũng sắp xảy ra rồi.
Xưởng dệt đóng cửa, xưởng trưởng thiếu một món nợ khổng lồ, đây là vấn đề khó mà họ muốn giải quyết ngay.
Khương Chi nghĩ mình không cần thanh toán quá nhiều tiền mà đã có thể tiếp nhận công xưởng này, đây chắc chắn là một cuộc mua bán đáng giá.
Im lặng một lát, Khương Chi ôm Tiểu Tông, nắm tay Tiểu Ngự đi thẳng lên phía trước của xưởng dệt Hằng Sướng. Đám đông ở bên ngoài đang không ngừng kêu la thì khi nhìn thấy Khương Chi, tất cả đều tò mò nhìn theo cô nhưng sau đó lại tiếp tục giận dữ hô to.
“Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”
Tất cả đều trăm miệng một lời, tiếng nói vang vọng, tê cả da đầu mà cửa lớn của xưởng dệt vẫn đóng chặt.