“Đồng chí……Khương, hai người này…….??” Giọng nói của Vu Vĩ khô khốc, anh ấy không muốn lên tiếng làm phiền Khương Chi, nhưng mà nhân viên ghi chép vẫn đang đợi ở bên cạnh, cần phải biết rõ quá trình khống chế nghi phạm!
Khương Chi vén lọn tóc ra sau tai, vừa định đứng dậy thì đã bị Hổ Tử kéo lại.
Cậu bé vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn không dám ở lại một mình.
Khương Chi bật cười, ôm cậu bé đứng dậy, ngay sau đó, cậu bé đã được một cánh tay rộng rãi ôm lấy, Thi Liên Chu lạnh lùng liếc cô một cái, giọng nói có chút cứng ngắc: “Em đi qua đó đi.”
Khương Chi nhìn động tác có chút không tự nhiên của anh thì có chút do dự, nhưng giọng nói thúc giục của Vu Vĩ lại vang lên.
DTV
“Vậy thì giao lại cho anh.” Nói xong, thấy Hổ Tử không có giãy giụa, cô mới đi đến chỗ Vu Vĩ, về phần muốn trả lời như thế nào, ha ha, hai tên tội phạm tay cầm vũ khí sắc bén, có ý ý đồ muốn phản kháng, cô không còn lựa chọn nào khác đành phải làm ra hành động bảo vệ bản thân, điều này rất hợp lý đúng không?
Anh nói gì? Súng nhắm b.ắ.n nhầm chỗ sao?
À, là do khả năng b.ắ.n s.ú.n.g không được tốt.
Khương Chi vừa rời đi, động tác của Thi Liên Chu càng thêm cứng đờ hơn.
Anh cụp mắt xuống, nhìn đứa trẻ đang yên lặng trong lòng mình, giọng nói trầm thấp: “Có bị thương không?”
Hổ Tử ấp úng nói: “Không sao cả, vết thương nhỏ thôi, chỉ là bị đánh một chút.”
Nói xong, cậu bé lắc lắc đầu, không biết sao lại như vậy, rõ ràng lúc cậu ở bên lão Cận thì có thể nói chuyện một cách rất tự nhiên, nhưng khi ở chung với người đàn ông xa lạ này, lại cảm thấy cả người có chút xoắn xuýt mất tự nhiên, cũng không thể giải thích là vì sao.
Nhưng loại cảm giác xoắn xuýt này cũng không hề khiến cậu cảm thấy khó chịu, mà là một loại cảm giác khó diễn tả.
Hổ Tử có chút mờ mịt.
Mí mắt của Thi Liên Chu giật giật khi nghe được Hổ Tử dùng khuôn mặt của mình nói ra những lời giống ‘dân xã hội’ như vậy.
Nói đúng ra, Hổ Tử là đứa bé đầu tiên mà anh tiếp xúc gần nhất, nhưng tính cách của thằng nhóc này cũng vượt ra khỏi suy nghĩ của anh.
Hổ Tử thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Thi Liên Chu một cái, trầm tư, cũng không biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì.
Thi Liên Chu cau mày, mím môi mỏng, không vui nói: “Con lén lút nhìn cái gì?”
Hổ Tử sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng sau khi phản ứng lại thì cảm thấy hành động này của bản thân không uy phong chút nào, lập tức nghiêm mặt nói: “Chú là bạn trai của Khương Chi Tử à?”
Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Không biết trên dưới.”
“Hừ.” Tên nhóc này khẽ khịt mũi một cái, còn tiện thể trừng mắt nhìn anh một cái.
Vẻ mặt Thi Liên Chu không vui cũng không giận, lại đột nhiên buông tay ra, Hổ Tử ngã phịch xuống đất, cái m.ô.n.g suýt chút nữa vỡ thành tám mảnh.
“Chú làm cái gì vậy hả!” Hổ Tử cũng là đứa trẻ bướng bỉnh, không hề kêu đau, giãy giụa từ trên mặt đất đứng dậy, xoa m.ô.n.g của mình, vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, dáng vẻ kiệt ngạo giống như con sói nhỏ đó khiến cho Thi Liên Chu hơi nheo mắt.
Hổ Tử có chút sợ hãi khi bị đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh nhìn chằm chằm, tựa như bị một áp lực vô hình nào đè nén vậy.
Thanh âm bên đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của Khương Chi, sau khi cô giải thích xong những chuyện cuối cùng, quay trở lại thì thấy hai cha con đang trừng mắt nhìn nhau, nhưng rõ ràng, bản chân Hổ Tử đã nhướng người ra ngoài, ánh mắt đảo quanh, dáng vẻ như sắp chuẩn bị chạy sang bên khác.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, Hổ Tử giống như thấy được cứu viện, đột nhiên hét lên: “Khương Chi Tử! Bạn trai mẹ đánh con!”
Khương Chi cau mày.