“Nhà các người đầu tiên là mua bán con của tôi, sau đó lại muốn dùng tà thuật để đổi vận, rồi sau đó lại công khai ra tay và làm bị thương Cố Tuyển, tiếp theo lại dùng ngôn ngữ khiêu khích chúng tôi, những tội trạng này quả thực khiến người ta tức giận.” Khương Chi kể lại từng tội từng tội một, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thế Vinh hiện lên một tia chán ghét.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Ân đều là cùng một giuộc với nhau, có lẽ chỉ số IQ của mấy kẻ này đã bị phong thủy và huyền thuật ăn mòn rồi, đầu óc cũng không được tốt cho lắm.
Hoắc Thế Vinh nghe được những lời này hai mắt lập tức tối sầm, môi run rẩy kịch liệt.
Hôm nay thực sự là một ngày xui xẻo trong năm.
Thái Ngọc, vợ cả của gia đình họ Hoắc đứng ở bên nghe được những lời này, giọng nói vẫn cực kỳ dứt khoát nói: “Không được! Hoắc Cẩm Tư là người nhà họ Hoắc, bây giờ là người Hồng Kông, không còn là người của Trung Quốc đại lục nữa, những chuyện đã quyết định sẵn như vậy không thể tùy ý thay đổi theo ý của mấy người được!”
Bà ta có thể không hiểu tất cả những ngôn ngữ tranh đấu phía trên, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc phải hy sinh con của mình.
Hoắc Cẩm Tư, nhất định không thể rời đi được!
Ánh mắt Hoắc Thế Vinh lóe lên, cũng không phản bác lời của bà ta.
Nếu mọi chuyện đã đến nước này, cũng không còn thể diện gì nữa, càng không thể để Thi Liên Chu dễ dàng mang người đi được, vậy thì mặt mũi của nhà họ Hoắc ông ta sẽ bị ném xuống đất mà giẫm lên, lần này nhất định phải đấu một lần với người ở đại lục!
Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta lóe ra một ý tưởng, trao đổi bằng ánh mắt với Ân Thiên Bật.
Hiển nhiên, vị lãnh đạo thành phố Hồng Kông này cũng có ý tưởng tương tự, rõ ràng muốn tất cả đều không ai được lợi cả.
Ông ta hoàn toàn không để ý đến chuyện của Cẩu Tử, mỉm cười quay sang nói với mọi người: “Hôm nay thật sự khiến mọi người phải chê cười rồi, không có ảnh hưởng gì cả, việc liên hôn giữa hai nhà Hoắc n vẫn tiếp tục tiến hành, mặc kệ như thế nào, nhà họ Ân chúng tôi đều sẽ cưới Thế Chi vào cửa, hai nhà vĩnh viễn giữ quan hệ thông gia tốt đẹp.”
Nhưng mà ông ta vừa nói xong từ ‘tốt’, du thuyền vốn đang chạy êm ru đột nhiên trở nên chậm lại rồi dừng lại.
Ân Thiên Bật cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau, đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng của Thi Liên Chu giật giật, ôm Cẩu Tử rồi dẫn theo Khương Chi đi ra ngoài boong tàu.
Trước khi rời đi, ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn Ân Đình một cái, ánh mắt đó mang theo sự lạnh lẽo đến mức khiến cho Ân Đình vốn đang chán nản đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một cơn ớn lạnh.
Hiện trường lại lần nữa rơi vào im lặng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Thế Vinh tức giận đến phát điên, liên tục xảy ra chuyện bất ngờ, khiến cho ông ta cảm thấy chỗ nào cũng không hài lòng.
Dòng người vội vã đổ xô nhau ra ngoài, chẳng bao lâu, phòng thay đồ đang đông đúc chật chội đã trở nên rộng rãi, chỉ còn lại Cố Tuyển, n Đình, Hoắc Thế Chi và Hoắc Thế Hân.
Trên mặt của Ân Đình hiện lên ý cười, ánh mắt có chút thích thú nhìn về phía Cố Tuyển, “Hồi còn đi học mày cũng không cứng rắn như vậy, thế nào, thật sự muốn gọi cha mày đến để lo chuyện này à? Xem dáng vẻ này, cho dù cha mày có đến thì Hoắc Thế Chi vẫn phải gả cho tao.”
DTV
Vừa nói, hắn ta vừa làm động tác buông tay, nụ cười trên mặt thật sự rất chói mắt.
Nói xong, Ân Đình cười to rồi rời đi, cũng không ở lại an ủi Hoắc Thế Chi, người sắp trở thành vợ của hắn ta.
Sắc mặt của Hoắc Thế Hân tái nhợt, đứng đằng sau Hoắc Thế Chi, vươn tay kéo váy cưới của cô ta: “........Chị, phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Hoắc Thế Chi cũng tái nhợt, nhưng bình tĩnh hơn một chút so với Hoắc Thế Hân, cô ấy nói: “Em đi ra ngoài trước đi, chị có mấy lời muốn nói với Cố Tuyển.”
Hoắc Thế Hân hơi khựng lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn môi rời khỏi phòng trang điểm.
Khi cô ta đi ngang qua Cố Tuyển, ánh mắt của cô ta không tự chủ liếc nhìn khuôn mặt của anh ấy, trong ánh mắt mang theo sự ảm đạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-257.html.]
Hoắc Thế Chi nhìn theo bóng lưng của em gái, sửng sốt một lát rồi mỉm cười nói: “Anh vẫn có sức hấp dẫn như xưa.”
Cố Tuyển lau khóe miệng, im lặng một lát, mới từ từ nói: “Thực xin lỗi.”
Là do anh ấy cố ý gây sự với Ân Đình.
Hôm nay, trường hợp càng hỗn loạn càng tốt, khiến nhà họ Hoắc sứt đầu mẻ trán, như vậy bọn họ càng có thể dễ dàng đưa đứa trẻ rời đi.
Mặc dù hơi cảm thấy xin lỗi với Hoắc Thế Chi, nhưng anh ấy cũng không còn cách nào khác, hồi còn đi học, Ân Đình học trên anh ấy hai khóa thường xuyên tụ tập một nhóm côn đồ để tấn công các học sinh đến từ đại lục trong trường, mối quan hệ đối địch giữa hai người họ cũng không phải bởi vì Hoắc Thế Chi mới có.
Hơn nữa, cho dù là Ân Đình trước đây hay bây giờ thì đều chưa từng thích Hoắc Thế Chi.
Hoắc Thế Chi nghe xong lời xin lỗi này của Cố Tuyển, đột nhiên cười nói: “Có gì mà phải xin lỗi chứ, em không quan tâm lắm.”
Cô ta nói cười xong, lại cụp mắt xuống, giọng nói có vẻ cay đắng, tự giễu, lại nhẹ đến mức khiến người ta không thể nghe được: “Chỉ là……em còn cho rằng anh sẽ thật sự điên cuồng vì em một lần, chỉ một lần thôi.”
Cố Tuyển không biết có nghe được hay không, nhưng anh ấy lại nói: “Thật xin lỗi.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Hoắc Thế Chi dùng ánh mắt đau thương nhìn theo bóng lưng anh ấy, đôi mắt đỏ hoe.
……
Boong tàu.
Khương Chi nhìn một chiếc du thuyền to lớn khác đang chắn ngang trước du thuyền của bọn họ, nhìn Thi Liên Chu đứng bên cạnh, hơi kinh ngạc nói: “Anh làm à?”
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Thi Liên Chu lóe lên hai cái, giọng điệu lạnh lùng: “Mọi chuyện nhất định phải càng thêm thú vị mới hay được.”
Ở bên kia, Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật nhìn về phía trước du thuyền khác với đội ngũ mặc đồ đen đông đúc trên thuyền, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Bọn họ còn chưa kịp nói gì, trong đám đông đã có người thốt lên với vẻ kinh ngạc, khó tin.
“Là người của hội Tam Hợp [1]? Sao bọn họ lại đến đây?”
[1] Hội Tam hợp (三合会): Hay còn còn có tên gọi là Hội Tam Hoàng hoặc xã hội đen; Hắc đạo; Là tổ chức bí mật chống Mãn Thanh, tiền thân của nó là Thiên Địa Hội, địa bàn hoạt động chủ yếu và hội sở đặt tại Hồng Kông, Ma Cao.
“Hội Tam Hợp? Nhà họ Hoắc và nhà họ Ân từ trước đến nay chưa bao giờ dính líu quá nhiều đến những kẻ ngoài phòng pháp luật này mà!”
“Người của Hội Tam Hợp hơi một chút là bắt đầu nổ s.ú.n.g lấy máu, bọn họ sẽ không ra tay với chúng ta chứ?”
“……”
Trong lúc nhất thời khiến lòng người cảm thấy lo sợ.
Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu sự việc càng ngày càng rắc rối.
Hội Tam Hợp ở Hồng Kông có nguồn gốc với Hồng Môn, chính là Thiên Địa Hội ở thời nhà Thanh.
Địa bàn của Hội Tam Hợp đông đảo, các thuộc hạ dưới trướng đều vô cùng tàn nhẫn, cũng từng xuất hiện những vụ g.i.ế.c người xảy ra trên đường phố, là sự tồn tại khiến người Hồng Kông nghe thôi cũng phải sợ hãi.
Mặc dù theo sự thay đổi của thời đại, Hội Tam Hợp cũng đã phát triển trong các lĩnh vực giải trí, bất động sản, điện ảnh và một số lĩnh vực khác, tạo thành một hệ thống hiện đại hùng mạnh, nhưng bản chất khát m.á.u của bọn họ vẫn khó mà sửa đổi, cho dù là xã hội thượng lưu ở Hồng Kông cũng phải kiêng nể bọn họ mấy phần.