Lão ngũ kiêu ngạo không chịu khuất phục, thế nào cũng phải bị dạy dỗ mới biết thế nào là lợi hại.
Đàm Vi Vi mím môi, cô bé nhỏ giọng nói: “Cậu út của con thật đáng thương.”
Thi Lam Chu trợn mắt nhìn Đàm Vi Vi: “Đáng thương gì chứ? Cậu ấy bị như vậy là đáng đời!”
Cô ta vừa dứt lời, giọng nói không vui của bà Thi cắt ngang: “Đáng đời? Ai đáng đời vậy?”
Sắc mặt Thi Lam Chu thay đổi, cô ta đột nhiên đứng dậy, nhìn bà Thi rồi cười nói: “Mẹ về rồi.”
Ôn Hoa Anh cau mày nhìn con gái rồi quở trách rằng: “Lão tam, không phải mẹ muốn nói con đâu, nhưng con đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm lão ngũ, thằng bé không phiền thì mẹ cũng thấy phiền giùm, con là chị gái chứ có phải mẹ chồng đâu mà quản còn nhiều chuyện hơn cả mẹ nữa vậy?”
DTV
Thi Lam Chu vô cùng mất mặt, khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên.
Đàm Chính Quang cũng cảm thấy mất mặt, anh ấy chỉ có thể mỉm cười rồi đứng lên hòa giải: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, mẹ cũng biết Lam Chu xưa nay là người nghĩ sao nói vậy mà, cô ấy không quản lão ngũ đâu, chỉ là lo lắng cho cậu ấy mà thôi.”
“Được rồi, mấy đứa ngồi xuống hết đi.” Bà Thi không nói tiếp nữa, lê đôi dép đi xoành xoạch lên lầu.
Đàm Chính Quang kéo Thi Lam Chu ngồi xuống, đột nhiên hai mắt cô ta đỏ hoe, bướng bỉnh nói rằng: “Mẹ chỉ thiên vị lão ngũ mà thôi! Trong lòng bà ấy, mấy anh chị em chúng ta còn không bằng một đầu ngón tay của lão ngũ đâu!”
“Trước kia lão ngũ làm sai chuyện gì bà ấy cũng không tức giận thì thôi vậy, lần này lão ngũ còn sinh con trước khi kết hôn, bà ấy lại vô cùng vui mừng giống như lần đầu được làm bà nội vậy, anh nói xem, chúng ta tính là gì chứ?
“Em chính là không phục, sao bà ấy lại...Ngô ngô ngô...”
Thi Lam Chu càng nói càng không kìm được giọng nói của mình, nếu Đàm Chính Quang không bịt miệng cô ta lại, sợ rằng những lời quá đáng hơn nữa thì cô ta cũng dám nói ra.
Cao Nguyên Hương vui vẻ xem trò hề, đột nhiên che miệng cười lớn: “Lời này của chị ba thú vị thật đó, chị đã sớm biết chuyện chú út là cục cưng trong lòng mẹ rồi, cần gì phải nói nữa chứ? Đây không phải là tự tìm quả đắng để ăn hay sao?”
“Sau này ấy à, chị ba nhất định phải thận trọng trong lời nói và hành động của mình mới được.” Cao Nguyên Hương cười rất vui vẻ, hoàn toàn không che giấu sự mỉa mai của mình
Trong gia đình này, nếu người khiến cô ta khó chịu nhất, thì chính là Hạ Mộ Thanh, người luôn giả tạo, còn người khiến cô ghét nhất chính là chị chồng Thi Lam Chu, người không có đầu óc nhưng lại thích nói mấy lời mỉa mai nhạo báng người khác.
Khi Cao Nguyên Hương còn là bạn gái của Thi Hoàn Chu, cô ta cũng thường xuyên bị người chị chồng này bắt nạt!
Nếu không phải Thi Lam Chu tốt số, có xuất thân tốt, thì với sự ngu ngốc của cô ta, chỉ sợ bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền nữa!
“Cô!” Thi Lam Chu tức giận, đập bàn đứng dậy.
Cao Nguyên Hương không hề sợ hãi, cô ta đứng dậy, vuốt mái tóc xoăn vàng óng của mình, xoa xoa cái bụng tròn trịa rồi chậm rãi đi lên lầu, cô ta cũng đã xem trò vui đủ rồi, cần gì phải ở lại đây nhìn ánh mắt của mọi người chứ?
“Anh xem dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Cao Nguyên Hương đi, cô ta xuất thân từ một gia đình bình dân, khó trách không thể lên được mặt bàn!” Thi Lam Chu tức giận mắng.
“Đủ rồi! Em còn ngại chưa đủ mất mặt à?!” Đàm Chính Quang không nhịn được nữa, quở trách cô ta một câu rồi quay đầu lại nói với Thi Khâm Chu: “Anh cả, trong cục vẫn còn có việc, em đi trước đây.”
Nói xong, Đàm Chính Quang cũng không chờ Thi Khâm Chu đáp lời, anh ấy không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Thi.
“Đàm Chính Quang!” Thi Lam Chu hét lớn một tiếng với bóng lưng của chồng mình.
Vẻ mặt cô ta hơi bối rối, cũng có chút khiếp sợ, hai người vốn tự do yêu đương rồi kết hôn, làm vợ chồng đã nhiều năm nhưng chưa từng cãi nhau, không ngờ anh ấy lại nói như vậy với mình trước mặt mọi người trong nhà họ Thi.
Thi Khâm Chu nghe cãi vã ồn ào đến mức nhức đầu, anh ấy cau mày nói: “Lam Chu, ngồi xuống đi! Em thử xem bây giờ em có dáng vẻ như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-364.html.]
Dù sao thì Thi Lam Chu cũng hơi sợ Thi Khâm Chu, cô ta ngồi xuống rồi lau nước mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Mộ Thanh nghiêng mắt nhìn mấy đứa nhỏ rồi nói: “Dì Lưu, bưng đồ ăn lên bàn đi.”
Dì Lưu ở trong bếp vội vàng “ừ” một tiếng.
“Em lên lầu gọi cha mẹ.” Sau khi dặn dò dì Lưu, Hạ Mộ Thanh đứng dậy chỉnh lại gấu váy nhung, bước từng bước tao nhã lên lầu.
Hạ Mộ Thanh là con dâu cả của nhà họ Thi, cho dù ở đâu khi nào, cô ấy đều phải đoan trang, không thể để người khác chê cười.
Hạ Mộ Thanh vừa lên lầu liền gặp Thi Liên Chu đi ra từ trong thư phòng, anh bình tĩnh gọi một tiếng: “Chị dâu cả.”
“Ừ, xuống ăn cơm đi.” Hạ Mộ Thanh mỉm cười gật đầu.
Thi Liên Chu ung dung đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ cường tráng khỏe mạnh của anh, rõ ràng anh không bị ông Thi đánh một trận giống như Thi Lam Chu mong đợi, việc cả ông Thi và bà Thi đều bất công khiến trong lòng Thi Lam Chu càng không thoải mái hơn mấy phần.
Ông bà Thi cùng đi xuống lầu.
“Cha, mẹ.” Thi Khâm Chu là người đầu tiên đứng lên, anh ấy cung kính gọi một tiếng.
Hạ Mộ Thanh và mấy đứa nhỏ cũng vậy.
Cho dù trong lòng Thi Lam Chu có ý kiến hơn nữa thì cô ta cũng không dám la lối khóc lóc trước mặt ông Thi, cho nên cũng gọi một tiếng “Cha, mẹ”
Đàm Vi Vi chớp mắt, vui vẻ nói: “Ông bà ngoại mau ngồi xuống đi ạ, hai người còn không xuống thì Vi Vi sẽ c.h.ế.t đói mất.”
Thi Bỉnh Thiên xua tay: “Ngồi xuống hết đi.”
Ôn Hoa Anh cười ha hả nhéo mũi Đàm Vi Vi một cái: “Con bé lém lỉnh này, cháu đói bụng thì ăn cơm đi.”
Cao Nguyên Hương không xuống lầu.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc nhất thời, trên bàn chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau, cũng không có ai nói chuyện.
Sau bữa ăn, dì Lưu bưng trái cây lên.
Thi Bỉnh Thiên dùng khăn lông lau tay, ông ấy liếc nhìn mọi người trên bàn với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Hôm nay cha có chuyện này muốn nói cho mấy đứa biết, chuyện lão ngũ có con là thật, nếu như bên ngoài có người hỏi, cứ nói đúng như sự thật là được.”
Nghe vậy, Thi Lam Chu siết chặt đôi đũa trong tay.
Nói đúng sự thật?
Ý của ông Thi là chấp nhận cho năm mẹ con kia bước vào nhà họ Thi à?
“Đi đây.” Thi Liên Chu không thèm nhìn vẻ mặt của những người khác, anh đứng dậy sải bước dài rời đi.
Thi Liên Chu vừa rời đi, Thi Lam Chu liền đặt đũa xuống, cô ta nói với giọng kích động: “Cha! Sao cha có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy chứ? Cha còn chưa biết người phụ nữ kia đang làm gì, sao có thể để cô ta gả cho lão ngũ chứ? Chuyện này không khỏi quá qua loa rồi!”
Ôn Hoa Anh nghe thấy lời nào của Thi Lam Chu thì cau mày, bà ấy không vui mà đập mạnh đũa xuống bàn.
Bà ấy nói những lời thấm thía: “Lão Tam, con lại quên lời mẹ vừa nói rồi à? Khoan không nói đến chuyện A Chi là một cô gái rất tốt, cho dù con bé không phải như vậy, lão ngũ muốn cưới, con có thể ngăn cản thằng bé không? Hay con nghĩ rằng lão ngũ sẽ nghe lời cha mẹ nói?”
“Con cũng nên nhân lúc còn sớm mà nói rõ ràng với cô gái nhà họ Tưởng kia đi, đừng để sau này lại có chuyện, vậy thì khó coi lắm.”