Sắc mặt Khương Chi lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tôi không chỉ biết mà còn chuẩn bị nhân cơ hội này để kiếm một khoản lớn.”
“Kiếm một khoản lớn?” Phó Đông Thăng sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Khương Chi khiến nhịp tim của ông ấy bỗng đập nhanh như sấm.
Đồng tử của ông ấy co rút lại, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không phải cô muốn làm gì liên quan đến vụ án ở đồn công an trấn Đại Danh đấy chứ?”
Các bài báo trước kia không phải chưa từng đề cập đến các chủ đề có liên quan đến vụ án, có đôi lúc đồn cảnh sát sẽ nhờ nhà xuất bản giúp đỡ, đăng một số tin thông báo tìm người mất tích,......hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó từ người dân.
Tuy nhiên, việc tự mình đưa tin về chuyện của đồn cảnh sát có thể sẽ gây ra phiền toái cho nhà xuất bản.
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh nói: “Không được à?”
Tất nhiên Phó Đông Thăng cũng biết việc xảy ra ở đồn cảnh sát thị trấn Đại Danh sẽ mang đến sức ảnh hưởng như thế nào, nhưng mà, dân không đấu lại quan, bọn họ cũng chỉ có thể đấu tranh với những người dân bình thường thôi, làm gì đủ tư cách để đối đầu với những kẻ có quyền có thế kia chứ, điều mà những kẻ có quyền có thế kia ghét nhất chính là những thông tin bẩn thỉu của mình bị công bố ra trước mặt công chúng.
Nghĩ như vậy, Phó Đông Thăng cau mày, bày tỏ sự lo lắng trong lòng mình.
Khương Chi lại cười, nhếch khóe môi nói: “Không, đừng nói là đồn công an trấn Đại Danh mà ngay cả toàn bộ ban lãnh đạo của thị trấn Đại Danh cũng sắp gặp chuyện rồi, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm gì có thời gian để quản chúng ta chứ?”
Phó Đông Thăng ngơ ngác ngồi ở đó, cả người lại cảm thấy như có một cơn ớn lạnh chạy thẳng từ xương tủy vào trong máu.
Ông ấy nhìn Khương Chi một cái, đột nhiên không biết nên nói gì.
Muốn hỏi tại sao cô lại biết chuyện này?
Ông ấy cảm thấy có một số chuyện, tốt hơn hết là ông ấy không nên hỏi nhiều.
Khương Chi nhướng mày nhìn về phía Phó Đông Thăng một cái, ông ấy đúng là một cấp dưới hoàn hảo, nắm rõ tình hình, cũng rất thông minh.
Cô lấy giấy phép kinh doanh từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Phó Đông Thăng.
“Đây là?” Phó Đông Thăng ngơ ngác cầm lấy, mở ra nhìn, hai mắt ông ấy suýt chút nữa thì rơi ra ngoài, ông ấy còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sau cú sốc vừa rồi thì đã lại chào đón thêm một cú sốc mới.
“Nhà xuất bản văn học Thanh Phong Du? Đây là giấy phép kinh doanh?!”
Trong lòng Phó Đông Thăng cực kỳ vui vẻ, suýt chút nữa đã hét ầm lên.
Ông ấy cầm giấy phép kinh doanh trên tay, lật qua lật lại để xem, sợ sẽ bỏ sót một con dấu nào đó, nhưng sau khi xem đi xem lại rất nhiều lần, đây rõ ràng là một tờ giấy phép kinh doanh thật và hợp lệ.
Vậy thì câu hỏi đặt ra ở đây là.
Bà chủ của ông ấy lấy đâu ra giấy chứng nhận khó làm như vậy?
Giờ phút này, trong mắt của Phó Đông Thăng thì Khương Chi giống như được bao phủ lên một tấm màn thần bí, không gì không làm được.
Khương Chi cau mày nhìn Phó Đông Thăng hỏi: “Tôi nhờ ông đi tìm địa điểm, ông đã tìm được chưa?”
Phó Đông Thăng nhanh chóng tỉnh táo lại, cẩn thận đặt giấy phép kinh doanh lên bàn, sau đó nghiêm túc trả lời: “Tôi đã tìm được hai địa điểm rồi, một cái ở Ngõ Trúc Lan, một cái ở phố Tụ Hoa.”
Khương Chi hơi nheo mắt, nói: “Phố Tụ Hoa?”