Khương Chi ngẩn người, cô nhìn thấy Tiểu Diệu chán nản và Tiểu Qua không vui, cô đột nhiên nhận ra mình là một người mẹ không đạt tiêu chuẩn, cô đi ra ngoài quá thường xuyên rồi.
Cô hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như bác sĩ nói không cố vấn đề gì, ngày mai mẹ sẽ đưa các con về chung, có được không?”
“Thật sao?”
“Thật sao?”
Hai đứa bé đồng thanh hét lên, bọn nhỏ không thể nào che giấu được vẻ hưng phấn trên mặt.
Khương Chi bật cười, giọng nói của cô thoải mái hơn: “Đợi ngày mai thay thuốc, mẹ hỏi bác sĩ Lương xem thử Tiểu Diệu có thể ra ngoài được không, nếu như có thể, mẹ sẽ dẫn hai đứa đi chung, nếu như không được, hai đứa chỉ có thể ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi mẹ về thôi, vậy có được không?”
Nghe vậy, Tiểu Diệu lại ủ rũ cúi đầu xuống.
Hôm nay cậu bé đã nghe Khương Chi nói, vết bỏng rất dễ nhiễm trùng, không thể ra ngoài.
Tiểu Qua cũng bĩu môi, cậu bé cũng không ôm hy vọng về chuyến đi ngày mai nữa.
Khương Chi bước đến xoa đầu hai đứa nhỏ, trêu ghẹo nói: “Hai đứa vẫn còn chưa chán trấn Đại Danh à? Đợi sau này mẹ đi Thượng Hải, Hồng Kông, hai đứa đòi đi thì còn tạm được.”
Hai cậu bé đều không lên tiếng, hoàn toàn không có sức sống.
Khương Chi cười một tiếng, cô đi đến chỗ cái cặp bên cạnh giường rồi tìm kiếm trong đó, làm bộ lấy ra hai chiếc xe hơi dùng dây cót, khi cô mang ra thì hai cậu bé trợn tròn mắt.
Ở thập niên tám mươi, những hạng mục giải trí quá ít rồi, hầu hết đồ chơi trẻ em đều được làm thủ công.
Tiểu Qua ngạc nhiên vui mừng la lên: “Là xe hơi!”
Khương Chi khẽ cười, nói: “Nếu như hai đứa có đồ chơi rồi thì không giận nữa nhé, hai đứa thi đấu với nhau xem thử xe hơi của ai chạy nhanh hơn đi.”
Cảm xúc của đứa nhỏ, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hai cậu bé nhanh chóng quên đi chuyện ngày mai mình muốn đến trấn Đại Danh, liền nửa ngồi xổm trên mặt đất thi đấu.
Hôm sau.
Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi thay thuốc, bác sĩ xé bỏ lớp băng gạc, mép vết thương của Tiểu Diệu đã có dấu hiệu lành lại, nhìn cũng không đáng sợ như lần đầu tiên thay thuốc nữa.
“Chắc sẽ không để lại sẹo phải không?” Khương Chi nhìn về phía bác sĩ Lương, cô dò hỏi.
Bác sĩ Lương lại bôi thuốc và băng bó cho Tiểu Diệu, ông ấy lắc đầu nói: “Chuyện này khó nói lắm, còn phải xem thử đứa nhỏ có chất dễ bị sẹo hay không nữa, có vài người sau khi hồi phục thì rất tốt, sau khi về thì mỗi ngày bôi thuốc ba lần nhé.”
Khương Chi cau mày gật đầu một cái, sắc mặt hơi nặng nề.
“Đúng rồi, bác sĩ Lương, hôm nay tôi định về quê một chuyến, tối nay sẽ trở lại, tôi có thể dẫn Tiểu Diệu theo được hay không?”
Bác sĩ Lương lại nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn vào ánh mắt mong đợi của Tiểu Diệu, ông ấy khẽ cười rồi nói: “Từ lúc nhập viện đến giờ Tiểu Diệu chưa hề phát sốt, bây giờ còn có thể xuống đất hoạt động, cũng xem như là hồi phục không tệ đâu, muốn ra ngoài cũng được, nhưng mà không thể để cậu bé quá mệt nhọc.”
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Qua lập tức nhảy cao ba thước trên mặt đất, cậu bé vui mừng hét lên: “Yeah! Con có thể về chung với anh ba rồi!”
Tiểu Diệu cũng cười tỏa sáng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Khi Khương Chi dẫn hai đứa nhỏ trở lại phòng bệnh, Phó Đông Thăng đang đợi ở cửa.
Ông ấy nhìn thấy ba mẹ con từ xa, nghênh đón nói: “Ôi, đi bôi thuốc lần nữa đó à? Vết thương không sao đó chứ?”