Nhưng nếu có thể mượn cành cao này của Khương Chi Tử mà trèo lên cao và tìm được một nhà có điều kiện tốt thì cũng không phải việc gì khó, nếu chuyện này có thể trở thành sự thật thì cho dù có nịnh bợ Khương Chi Tử cũng không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, trên mặt Khương Quế Hoa càng trở nên sốt ruột, ánh mắt cô anh ta nhìn Khương Chi thật sự giống như nhìn thấy em gái ruột của mình.
Bạch Hương Chi đuổi đến nơi cũng vừa nhìn thấy được cảnh này, bà ta nhíu mày, bước lên kéo cánh tay Khương Quế Hoa trở về: “Đừng ở đây làm chuyện xấu hổ! Đi!”
Khương Quế Hoa vung cánh tay của Bạch Hương Chi ra, mặt mày không còn kiên nhẫn nói: “Mẹ đừng kéo con!”
Thi Liên Chu bình tĩnh nhìn màn kịch trước mắt mình, anh chỉ nắm tay Khương Chi đi vòng qua hai người bọn họ.
Khương Quế Hoa thấy vậy thì quýnh quáng hô lên: “Em sáu, em rể chờ đã! Tôi có việc muốn nói với hai người.”
Bạch Hương Chi tức đến mức hô hấp cũng dồn dập rồi, bàn tay bà ta càng siết c.h.ặ.t t.a.y Khương Quế Hoa hơn.
Khương Chi liếc nhìn thoáng qua Khương Quế Hoa, người qua đường cũng biết rõ lòng dạ của Tư Mã Chiêu nhưng cô ta quả thực cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Khương Quế Hoa thấy Khương Chi quay đầu lại nên cho rằng có cơ hội rồi, cô ta vội tránh khỏi tay của Bạch Hương Chi, cao giọng nói: “Em sáu, nhà họ Giang gì đó, chính là gia đình đã nuôi Giang Noãn Xuân ấy, em tuyệt đối đừng trở về đó nhé! Chị đã nghe Giang Noãn Xuân nói nhà họ Giang đắc tội với người ta nên bây giờ đang gặp họa, cô ta là một kẻ tham phú phụ bần, sợ bị liên lụy, một kẻ tàn nhẫn, ác độc, vong ơn bội nghĩa, hoàn toàn kém xa em sáu.”
Đã muốn lấy lòng Khương Chi nên Khương Quế Hoa dốc hết sức thể hiện giá trị bản thân.
Nghe cô ta nói, vẻ mặt Khương Chi vẫn thờ ơ, giọng nói thản nhiên: “Trước kia mỗi lần nhìn thấy tôi, chị không khác gì một con gà chọi, bây giờ đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến tôi không quen.”
Sắc mặt Khương Quế Hoa hơi căng cứng nhưng vẫn mặt dày nói: “Khi đó là do chị không biết điều, em sáu là đại nhân đừng chấp tiểu nhân!”
Khóe môi Khương Chi co rút: “Từ trước đến nay tôi không chấp tiểu nhân mà chỉ đánh tiểu nhân thôi.”
Dứt lời, cô đã nâng bàn tay trắng nõn, tinh xảo của mình lên, độ cong cực kỳ đẹp nhưng nếu bị đánh trúng mặt cũng vô cùng đau đớn.
Khương Quế Hoa không tự chủ được mà bước lùi lại hai bước, chỉ cảm thấy mặt mình đau âm ỷ, khiến cô ta lập tức nhớ đến cái bạt tai ngày hôm đó, thời gian đã lâu nhưng phải cho tới gần đây thì khuôn mặt của cô ta mới tiêu sưng, Khương Quế Hoa thật sự không muốn ăn thêm cái tát này.
Bạch Hương Chi đứng bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt, rõ ràng đối phương chỉ muốn trêu chọc Khương Quế Hoa.
Khương Chi khẽ cười một tiếng, mười ngón tay tinh tế của cô đan vào nhau, móng tay còn hiện lên màu hồng nhạt như châu như ngọc.
Cô nhìn thoáng qua Khương Quế Hoa và Bạch Hương Chi mà không muốn khách sáo nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Đừng nói tôi không phải con gái nhà họ Khương của các người mà cho dù tôi thật sự là con gái nhà các người thì từ bốn năm trước tôi đã bị các người cắt đứt quan hệ, đuổi ra khỏi nhà rồi, các người năm lần bảy lượt chạy đến nhận thân, tuy các người không biết xấu hổ nhưng tôi ngại phiền.”
“Tôi lập lại một lần nữa, các người nhớ rõ cho tôi! Tôi đã không còn là Khương Chi Tử trước kia nữa, nếu như còn tái phạm thì đừng trách tôi không niệm tình xưa.” Khóe miệng Khương Chi không hề có ý cười, cô nói từng chữ một rất rõ ràng mà không có cảm xúc gì.
Cô đã vô cùng chán ghét những người nhà họ Khương phiền phức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-335.html.]
Con ngươi màu đen nhánh trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô như toát ra sự chán ghét.
Cô không nói gì thêm nữa, chỉ nắm tay Thi Liên Chu, quay người muốn rời đi.
Nhưng lúc này, Bạch Hương Chi vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh ánh mắt Khương Chi đột nhiên bước lên, nghiêm nghị nói: “Dừng lại!”
Bước chân của Khương Chi cũng dừng lại, vẻ mặt không có gì thay đổi, quay đầu nhìn Bạch Hương Chi. Khương Chi cũng không phải ghi nhớ ân tình gì, mà cô chỉ nghĩ đến ngày đầu tiên mình xuyên đến đây, nắm cơm mà Tiểu Qua cầm về chính là bà ấy đã cho.
Cũng chính vì điều này mà Khương Chi vẫn còn kiên nhẫn với Bạch Hương Chi.
DTV
Mặc dù vì một nắm cơm đó nên đã xảy ra một trận đánh nhưng Khương Chi tin tưởng khi Bạch Hương Chi cho Tiểu Qua nắm cơm đó, bà ta cũng không có ý đồ xấu xa gì.
Bạch Hương Chi vốn dĩ đã cố gắng để gương mặt mình trở nên nghiêm nghị nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương Chi và Thi Liên Chu, trong chớp mắt bà ta không khác gì quả bóng bị xì hơi. Thế nhưng nghĩ đến những lời con gái út Khương Đinh Hương vừa nói, bà ta lấy lại tinh thần, siết chặt tay, gom hết dũng cảm.
Bạch Hương Chi nói: “Chi Tử, tuy con không phải do mẹ sinh ra nhưng từ nhỏ cả nhà đã khổ cực nuôi con lớn lên, mọi người trong nhà cùng làm việc kiếm công điểm tạo điều kiện cho con đến trường học hành. Chị hai của con vốn dĩ cũng là một người học hành giỏi nhưng vì để tạo điều kiện cho con nên mười ba tuổi tốt nghiệp tiểu học xong cũng không học trường cấp hai nữa mà về nhà làm nông. Con nói mọi người trong nhà đã đuổi con đi nhưng vì sao phải làm như vậy? Cũng chỉ vì chính con không biết giữ mình trong sạch! Có người nào trong nhà không tốt với con chứ?”
Dứt lời, hai mắt Bạch Hương Chi đã đẫm lệ.
Một nửa nguyên nhân bà ta nói những lời này là để nhắc lại chuyện xưa, lấy đó làm cơ sở để đòi tiền, một nửa nguyên nhân còn lại chính là cảm xúc thật sự của bà ta, bà ta thật sự không chịu đựng được việc con gái được bà ta nuôi từ nhỏ đến lớn nhưng bây giờ đối xử với bà ta không khác gì với người xa lạ.
Lẽ nào bị đuổi ra khỏi nhà thì những việc tốt người nhà đã làm trước đó sẽ biến mất sao?
Lời Bạch Hương Chi nói cũng khiến các thôn dân xung quanh đồng cảm.
“Đúng vậy, đúng vậy, lúc Khương Chi Tử còn nhỏ, có người nào trong thôn mà không gọi cô ta là công chúa? Tiền lương của Khương Tả Phong chỉ chi tiêu một phần để nuôi gia đình, ngoài ra phần lớn còn lại đều tiêu lên người Khương Chi Tử, khi đó cô ta bị đuổi ra khỏi nhà cũng bởi vì cô ta làm chuyện xấu hổ kia, làm thế nào có thể trách ngược lại người trong nhà?”
“Chậc! Còn không phải một kẻ đáng khinh bỉ sao? Bây giờ cô ta phát tài rồi nên không muốn nhận người thân nghèo nữa chứ sao.”
“Được rồi, mấy người bớt nói vài tiếng đi! Chi Tử là thần tài của thôn mình, đừng nói mấy lời khiến người ta mất hứng.”
“…”
Mấy lời người trong thôn nói đều truyền vào lỗ tai Khương Chi.
Mắt phượng của Thi Liên Chu híp lại, ánh mắt sắc bén đảo quanh một vòng, môi mỏng nhếch lên, vừa muốn mở miệng nói thì Khương Chi đã kéo lại.
Đôi mắt hạnh của Khương Chi cũng nheo lại, môi đỏ cong lên, cô nhìn về phía Bạch Hương Chi: “Lời này của bà rất mới lạ! Bà nói nhiều như vậy là có ý gì?”
Cô không tin một Bạch Hương Chi vốn dĩ đã hối cải nhưng đột nhiên lại nói ra một phen thế này.
Nhất định phải có lý do.
Lý do cô không nhận người nhà họ Khương là vì cô hoàn toàn không phải Khương Chi Tử.