Khương Chi sẵn lòng cho Trương Anh Tử một cơ hội, một cơ hội ít gập ghềnh hơn.
Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn đều lo lắng nhìn Trương Anh Tử, hôm qua bọn họ liền nhìn ra được sự tài giỏi hơn người của Khương Chi, cô chỉ đi ra ngoài một chuyến thì đã có thể dễ dàng lấy mấy ngàn đồng về, nếu như Anh Tử đi theo cô, con bé chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn việc làm công nhân trong nhà máy!
Trương Anh Tử chần chờ nói: “Nhưng mà tôi mới mười tuổi thôi.”
Khương Chi cười nói: “Tôi cũng không phải sẽ để cho cháu tiếp quản ngay, tôi tin rằng cháu có thể trưởng thành hơn, sao vậy, cháu không có lòng tin vào chính mình sao?”
Lời nói của cô đã thật sự khơi dậy sự kiên cường trong m.á.u của Trương Anh Tử, cô bé gân giọng nói: “Có lòng tin! Được, cháu sẽ theo dì làm ăn! Tiểu Khoan trở về bên cạnh dì, sau này cháu cũng có thể thường xuyên gặp em ấy.”
Trương Anh Tử biết, từ khi cha mẹ cô bé nhận một ngàn đồng kia, Tiểu Khoan cũng không còn là em trai cô bé nữa rồi.
Khương Chi thản nhiên cười một tiếng, có thêm một người yêu thương Trụ Tử thì cô cầu còn không được.
Trên mặt Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn cũng có ý cười, cho dù nói thế nào, sau này Anh Tử nhất định có thể sống tốt.
Lúc này, Trương Miêu Tử cắn môi đi đến trước mặt, Khương Chi thấp giọng nói: “Dì, có thể để cháu đi theo dì làm ăn được không ạ?”
Khương Chi nhướng mày nhìn cô bé, cô nhìn thấy được một chút không tin tưởng trong mắt Trương Miêu Tử, rõ ràng chuyện “cô” đã từng bán Trụ Tử, khiến đối phương không tin tưởng vào nhân phẩm của cô, chỉ sợ rằng cô sẽ bán Trương Anh Tử luôn.
Khương Chi cũng không ngại chuyện này, nhàn nhạt nói: “Được, cháu đi theo Anh Tử là được.”
Trương Anh Tử mỉm cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Miêu Tử, sau đó nhìn về phía Khương Chi: “Dì, khi nào chúng ta sẽ mở xưởng?”
Khương Chi cau mày, bất mãn nói: “Chị mới hai mươi ba tuổi, có thể đừng gọi chị là dì được không? Gọi chị Khương là được. Còn chuyện mở xưởng, chờ Trụ Tử khỏe lại rồi chúng ta sẽ trở về làm, chị sẽ mở xưởng quần áo ở thị trấn Đại Danh.”
Trương Miêu Tử nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chị Khương? Vậy không phải sẽ sai bối phận hay sao?”
Trương Anh Tử phá lên cười, trong phòng nhất thời tràn ngập niềm vui.
Khương Chi đi thăm bệnh, lại thu hoạch hai nhân công, vụ mua bán này không thua thiệt.
Khương Chi nhìn về phía Trương Thuận, hỏi: “Bây giờ mọi người phải về trấn Đại Danh à?”
Lúc này, tâm tình của Trương Thuận đã thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: “Đúng vậy, trong xưởng cũng thúc giục, chúng tôi phải trở về đi làm, cũng không thể lên huyện một chuyến lại làm mất công việc được, Anh Tử cũng khỏe hơn nhiều rồi, không còn gì đáng lo nữa.”
Khương Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy được, mọi người về trước đi, chờ Trụ Tử khỏe rồi, tôi sẽ đến báo cho mọi người một tiếng.”
Vương Ngọc Mẫn cũng không còn thận trọng như lúc đầu nữa, cô ấy gật đầu liên tục nói: “Ôi, được thôi!”
Khương Chi rời khỏi phòng bệnh sau khi nói lời tạm biệt.
Trương Anh Tử ngồi dựa ở đầu giường, có chút nghi ngờ: “Chị Khương nhìn không giống như người sẽ bán con mình mà?”
Trương Thuận lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Bây giờ cô ấy khác với lúc trước, lúc này cô ấy ăn mặc gọn gàng, cũng không đói gầy thành như lúc trước, không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”