Anh ấy thầm hối hận vì sao lúc nãy không đi theo mấy cha con Thi Liên Chu vào nhà, đỡ mất công phải cảm nhận bầu không khí sắc bén đến mức yên tĩnh như thế này.
Đột nhiên, Tưởng Nguyên Trinh nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ta bước về phía trước hai bước, vẻ mặt hào phóng đoan trang không chê vào đâu được: “Xin chào, tôi là Tưởng Nguyên Trinh, thanh mai trúc mã của Thi Liên Chu. Cô là ai?”
Khương Chi nghe thấy cô ta tuyên bố chủ quyền, khóe môi cô hơi cong lên: “Mẹ của con trai Thi Liên Chu.”
Tưởng Nguyên Trinh nắm chặt nắm tay, đôi mắt ửng đỏ, sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt của cô ta.
Lúc nãy khi Tưởng Nguyên Trinh nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ta cũng đã có phán đoán trong lòng, với tính tình của Thi Liên Chu, ngay cả cháu trai, cháu gái ruột thịt mà anh cũng không chịu bế, chứ đừng nói đến những đứa nhỏ xa lạ đột nhiện xuất hiện?
Rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào vậy?
Khương Chi đánh trúng mục tiêu bằng một đòn.
Khương Chi nhìn cơ thể cứng đờ, gần như không thể đứng vững của Tưởng Nguyên Trinh, cô bình tĩnh cong khóe môi nói: “Tưởng tiểu thư, nếu như cô không có gì để nói, vậy thì tôi vào trong trước đây, hai đứa nhỏ còn đang đợi tôi.”
Vừa dứt lời, cô đã nhấc chân muốn đi vào.
Tưởng Nguyên Trinh tự nhận mình là một người phụ nữ biết kiềm chế cảm xuất rất giỏi, nhưng khi gặp những chuyện liên quan đến Thi Liên Chu thì cô ta lại không thể ung dung bình tĩnh, tự nhiên hào phóng được nữa.
Cô ta mím môi, giơ tay ngang cửa, vừa đúng lúc chặn Khương Chi ở cửa, cô ta nhìn Khương Chi với ánh mắt sắc bén, quét từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Đồng chí Khương này, chưa kết hôn với đàn ông mà đã có thai, đây chính là giáo dục của nhà cô đó à? Hay là nói, cô nghĩ rằng mình có thể dựa vào khuôn mặt này để gả cho Thi Liên Chu?
Trong lòng Tưởng Nguyên Trinh tràn ngập sự tức giận và không cam lòng, mặc dù cô ta đã miễn cưỡng kìm nén lại, nhưng mà khi nói chuyện vẫn thể hiện cảm xúc của bản thân.
Cô ta đã yêu người đàn ông kia mười năm và luôn tràn đầy tự tin sẽ có được anh, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ta một đòn nặng nề.
Thi Liên Chu và đứa nhỏ, đó là những thứ cô ta tha thiết mong mỏi có được, thế mà lại bị người phụ nữ không biết ở đâu ra này có được dễ như trở bàn tay, đây thực sự là một sự mỉa mai lớn đối với cô ta!
Tạ Lâm nghe thấy lời nói Tưởng Nguyên Trinh, môi anh ấy mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn rụt cổ, chạy vào trong màn mưa để xách hành lý, nếu cứ tiếp tục đứng ở đây, muốn giúp ai cũng khó
Một người trợ lý như anh ấy, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện giữa những vị đại Phật này, bởi vì rất dễ bị vạ lây.
Khương Chi mỉm cười, con ngươi đen láy quét qua khuôn mặt ghen tị của Tưởng Nguyên Trinh, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không có cha mẹ dạy dỗ, còn chuyện tôi có thể dựa vào khuôn mặt này để gả cho Thi Liên Chu hay không, cũng không phải cô nói là được, ít nhất thì tôi còn có một khuôn mặt này mà, phải không?”
Trong khi nói, cô còn giơ tay lên và dùng những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má của mình.
“Cô!” Tưởng Nguyên Trinh tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Tạ Lâm xách hành lý trở lại, anh ấy nhìn trái nhìn phải, lau mồ hôi trên trán rồi bình tĩnh nói: “Hai vị nữ sĩ, chúng ta vào nhà trước đi, hôm nay Ngũ gia của chúng tôi phải về Bắc Kinh, không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây như vậy đâu.”
Khương Chi để chiếc ô tựa vào cửa, rồi thong dong bước vào nhà.