DTV
Tất nhiên cô có thể nhìn ra Thi Liên Chu bực bội, tuy nhiên, mọi chuyện cũng nên dừng ở đây.
Đàn ông có thể kiếm được tiền không?
……
Bữa sáng mà Lý Phượng Anh làm là cháo, còn có bánh quẩy, thơm nức.
Khương Chi và Thi Liên Chu ngồi trên một chiếc ghế dài, cả buổi sáng đều không chạm mắt nhau, cả người Thi Liên Chu toát ra khí chất cao quý lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, không khí vì anh mà trở nên căng thẳng.
Bọn họ mới vừa ăn bữa sáng xong, trong thôn đã náo loạn một trận.
Một nhóm mặc đồng phục ngụy trang, được huấn luyện đi thành hàng ngũ vào Diêu Gia Truân, gõ cửa từng nhà.
Nhà Lý Phượng Anh ở đầu thôn, đương nhiên cũng không may mắn tránh khỏi.
Cô ấy vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy thanh niên sắc mặt lạnh lùng, trong lòng lộp bộp một tiếng, ngập ngừng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thanh niên lùi về phía sau một bước, nhếch miệng cười nói: “Đồng chí đừng sợ, tôi đến đây để hỏi thăm một chút, hai ngày nay có người đàn ông nào đến nơi này của các người không? Người rất cao, dáng vẻ tuấn tú, tính khí xấu…… À không, thâm trầm mới đúng.”
Lý Phượng Anh nuốt khan, cảm thấy người đối phương miêu tả dường như rất quen thuộc.
Khương Chi đang đi ra từ nhà bếp, nhìn người mặc đồng phục ngụy trang trong thôn, ánh mắt lóe lên: “Các người tìm Thi Liên Chu sao?”
Lê Minh nghe thấy cái tên quen thuộc, quay đầu đã thấy được Khương Chi.
Ánh mắt anh ấy xoay chuyển, đi tới trước mặt Khương Chi: “Cô biết anh ấy sao?”
Vừa nói chuyện, Lê Minh cũng không quên tinh tế đánh giá Khương Chi, ở thôn xa xôi lạc hậu như vậy, lại có một cô gái xinh đẹp quyến rũ như này, vả lại, cô cũng không hề thua kém gì với những cô gái trong phạm vi Thượng Kinh của họ.
“Anh ấy ở trong phòng.” Khương Chi lại thoải mái để mặc cho anh ấy đánh giá, biết những người này là tới cứu viện khiến tâm trạng của rất tốt, điều này có nghĩa là cô có thể quay lại huyện Thấm, hai ngày không gặp Tiểu Diệu và Tiểu Qua khiến cô rất nhớ.
Sau khi cô nói xong, Lê Minh sải bước tới cửa, gọi vào bên trong: “Anh năm, tôi tới rồi!”
Trong lòng anh ấy ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã tìm được người rồi.
Không bao lâu, Thi Liên Chu đã cầm một quyển sách bài tập đi ra.
“Anh năm! Tôi biết ngay là anh không có chuyện gì!” Lê Minh vui vẻ, đợi khi Thi Liên Chu đến gần, tay phải vỗ lên vai anh.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Lê Minh một cái, nói với giọng bình tĩnh: “Sao cậu lại tới đây”.
Ý cười của Lê Minh đông cứng ở khóe miệng, tức giận nói: “Biết anh bị thất lạc ở đây, Kinh Đô hỗn loạn, nói về cứu viện thì ai có thể so được với tôi chứ? Anh hai Thi cũng tới, nói là thuận đường giải quyết chuyện trấn Đại Danh.”
Nhắc tới điều này, Lê Minh nhướng mày: “Trước đây có phải Nam Châu đã bị bán đến nơi này đúng không?”
Thi Liên Chu không muốn để ý tới anh ấy, liếc mắt nhìn Khương Chi: “Thu dọn đi, đi thôi.”
Khương Chi gật đầu, lông mày giãn ra, đi vào nhà thay quần áo.
Nhân lúc không có ai ở đó, Lê Minh dùng khủy tay huýt Thi Liên Chu, mặt mày đen tối nói: “Này, đây gọi là gì, cây vạn tuế ngàn năm nở hoa sao? Thượng Kinh có bao nhiêu là mỹ nhân đợi Ngũ gia sủng ái, không ngờ anh lại thích người này.”
Thi Liên Chu cau mày, lộ ra đuôi mắt thật dài nhìn về phía anh ấy.
Lòng n.g.ự.c Lê Minh nghẹn lại, giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Được rồi, tôi không nói, không nói không phải là được rồi sao!”