Khương Chi nói câu này khiến nụ cười trên mặt chị gái trong phòng bếp càng đậm hơn.
Chị ấy cũng không phải thật sự nghĩ như vậy nhưng sự phóng khoáng của Khương Chi khiến bà ấy rất vui.
Vì Khương Chi làm nhiều đồ ăn nên chị gái trong phòng bếp đã xắn tay áo lên, hỗ trợ Khương Chi đưa đồ ăn đến cửa phòng bệnh.
“Em cảm ơn chị.”
“Khách sáo như vậy làm gì. Được rồi, chị đi đây.” Chị gái ở phòng bếp nói dứt lời thì quay người rời đi.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng của chị ấy, môi đỏ nở nụ cười, sau đó mới xách giỏ trúc đầy mùi thơm bước vào phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ làm món gì thơm quá vậy?” Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi thì nhanh nhẹn chạy đến, cậu bé nhìn vào trong giỏ trúc, hít lấy mùi đồ ăn, hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Diệu cũng nhếch miệng cười, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra lúm đồng tiền.
Hổ Tử đàng hoàng, chững chạc ngồi trên giường, mà đôi mắt thì không tự giác nhìn theo Khương Chi.
Khương Chi đặt từng món ăn lên bàn, nói với mấy đứa bé: “Rửa tay ăn cơm thôi.”
Tiểu Qua là người đi đầu tiên, sau đó là Tiểu Diệu, hai anh em đến chỗ đặt chậu rửa mặt mà rửa tay sạch sẽ.
Hổ Tử thì nhảy xuống từ trên giường, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Nghèo còn kiểu cách.”
Nói thì nói như vậy nhưng rốt cuộc nhóc con vẫn phải rửa sạch hai bàn tay bẩn thỉu của mình dưới sự “giám sát” của hai người em trai.
Tất cả mọi người ngồi vây quanh sô pha. Khương Chi bới cơm cho từng người, khách sáo nói: “Đều là những món ăn hàng ngày, mọi người ăn tạm đi!”
Thi Ninh Chu lắc đầu cười khen ngợi: “Món hàng ngày sao? Mùi vị này còn ngon hơn đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh ở thủ đô rất nhiều.”
Khương Chi cười mà không nói.
Thi Liên Chu cũng tự nhiên bắt đầu ăn, anh ăn cơm không vội, nhai kỹ, nuốt chậm, dáng vẻ rất cao quý, với phong cách ăn của anh, một bàn cơm bốn mặn một canh bình thường này cũng biến thành bữa tiệc Mãn Hán rồi.
Thi Ninh Chu nhìn em trai mình, anh ấy bưng bát cơm lên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bắt đầu ăn.
Miếng sườn này vừa vào miệng, Thi Ninh Chu không nhịn được mà híp mắt.
Bên ngoài miếng sườn có màu đỏ vàng, sáng bóng, thơm, có vị chua, ngọt, mặn rất vừa phải, sau khi nhai nuốt, trong miệng vẫn còn cảm nhận được vị ngọt, thịt mềm vừa phải, lúc cắn vào vẫn có độ đai, không bị mắc kẹt trong kẽ răng.
Với một người thích ăn thịt mà nói, món ăn này không khác gì kho báu.
Rất nhanh sau đó một bàn đồ ăn này đã chinh phục được khẩu vị của Thi Ninh Chu, một bát cơm vào bụng cũng chưa cảm thấy đủ.
Thi Liên Chu nhìn dáng vẻ anh hai mình ăn như hổ đói thì vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ, anh hơi lùi lại, dùng ngón tay dài gõ lên bàn một cái, giọng nói trầm thấp nhưng xen lẫn vẻ xem thường: “Ở trong nhà, mẹ cắt xén khẩu phần ăn của mấy người nhà anh à?”
“Khụ khụ khụ…”
Suýt nữa Thi Ninh Chu đã phun hết cơm trong cổ họng ra ngoài, thoáng một cái mặt mày anh ấy đã đỏ bừng.
Anh ấy trừng mắt nhìn Thi Liên Chu rất hung dữ. Thằng nhóc này!
Nhưng Thi Liên Chu lại nhíu mày, giọng điệu thật sự không tốt: “Phun cả cơm ra ngoài thế kia, anh khiến em buồn nôn quá!”
Khóe miệng Thi Ninh Chu co rút, anh ấy gác đôi đũa trong tay mình lên, nhìn về phía Khương Chi, khắp gương mặt đều là ý cười rất ôn hòa: “Em dâu à, bao giờ thì em dẫn mấy đứa bé về đại viện thế? Ông cụ và bà cụ trong nhà mà thấy em về, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Đuôi lông mày Khương Chi nhếch lên, cô thong dong nói: “Mấy đứa bé còn nhỏ, chịu không nổi lặn lội đường xa đâu, sau này mới tính ạ.”