Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Khương Chi đã ngồi vào ghế, chờ bác sĩ lấy thuốc đến băng bó lại vết thương cho cô.

Vào những năm 80, thiết bị khám chữa bệnh ở những nơi thị trấn, vùng quê thế này thật sự rất kém, rất nhiều trung tâm y tế hoặc bệnh viện đều không được bố trí những dụng cụ, thiết bị trong y tế, mà thuốc men cũng được thay thế thành thuốc Tây, chữa trị bằng phương pháp Trung y cũng được thay thế bằng cách chữa trị theo phương pháp Tây y mang đến hiệu quả nhanh chóng hơn.

“Nếu cô chậm trễ hơn hai ngày nữa thì vết sẹo này sẽ còn mãi trên đầu cô, cô thật sự xem nhẹ vết thương này quá rồi đó.”

Bác sĩ vừa xử lý vết thương cho Khương Chi vừa lên tiếng phàn nàn.

Khương Chi cũng không phản bác lại một câu nào, trán cô nhói lên liên tục khiến cô phải hé miệng hít hà. Nguyên chủ này cũng thảm quá, chỉ ăn một bữa cơm mà bị người ta đánh cho bể đầu chảy máu, suýt nữa đã mất cả mạng.

Đản Tử đứng cạnh nhìn thấy, trong mắt cậu bé đã rưng rưng nước, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải rất đau không?”

Khương Chi đưa tay che khuất tầm mắt Đản Tử, cười nói: “Không có gì, mẹ không đau.”

Lúc Cố Tuyển bước vào cũng vừa thấy được màn này, anh ta bật cười.

Cố Tuyển lên tiếng chào hỏi như rất quen thuộc với nơi này: “Bác sĩ Trương, hồ sơ đâu?”

Bác sĩ Trương vẫn đang bận rộn xử lý vết thương trên đầu Khương Chi, ông ấy không quay đầu lại nói: “Chờ đó đi!”

Cố Tuyển nhún vai, cũng không quá để ý chuyện mình phải ngồi chờ. Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, chân dài bắt chéo lên nhau, một tay đỡ cằm mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lười biếng nhìn bác sĩ Trương thay thuốc cho Khương Chi. Đợi đến khi nhìn thấy rõ vết thương trên trán Khương Chi mới hí hửng nói:

“Vết thương cũng không nhỏ. Sẽ không để lại sẹo chứ?”

“Bác sĩ Trương, vị nữ đồng chí này sẽ không cảm thấy đau buồn chứ?”

DTV

“Đồng chí, vì sao cô bị thương thành thế này vậy? Chắc không phải vì đánh nhau với người ta đó chứ?”

“Đồng chí…”

Đầu Khương Chi đang đau sắp nứt ra, cô ủ rũ không muốn nói chuyện nhưng bên tai lại có tiếng lải nhải không ngừng, thật sự rất phiền. Khương Chi không thể quay đầu nên chỉ có thể dùng khóe mắt liếc nhìn về phía người đang lải nhải. Thế nhưng chỉ vừa liếc đến, vẻ mặt cô đã tái đi, trái tim cũng “thịch” một tiếng.

Cô vốn cho rằng người này chỉ lắm lời thôi, ai ngờ anh ta là một kẻ lắm lời đẹp trai.

Anh ta mặc áo len cao cổ, màu xanh mực, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào đa tình nhìn người ta lúc nào cũng mờ ám như nước mùa xuân nhưng ý cười rất trong sáng, có thể thấy được kẻ này có vẻ bề ngoài của hồ ly tinh nhưng bên trong là trái tim cừu non.

Sau khi nhìn thấy vẻ đẹp này rồi, Khương Chi cũng không thấy bên tai ồn ào nữa.

Tất nhiên Khương Chi không phải một người cuồng vẻ ngoài xinh đẹp, điều khiến trái tim cô trật nhịp ở đây là bởi vì từ khí chất và vẻ bề ngoài của người này có thể biết được thế lực sau lưng anh ta không phải tầm thường, anh ta không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở trấn Đại Danh này, nói không chừng cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết.

Nếu là nhân vật trong tiểu tuyết, anh ta sẽ là nhân vật nào chứ?

Ở trong mơ, cô đã từng gặp Thi Liên Chu, người này không phải Thi Liên Chu.

Trong lúc Khương Chi đang suy luận thì Đản Tử bên cạnh cô đã nhỏ giọng nói: “Chú, chú rất đẹp!”

Ánh mắt Cố Tuyển sáng bừng. Anh ta thích nhất là người khác khen mình đẹp, lúc này anh ta cũng muốn khen đứa nhỏ này hai câu.

Nhưng còn chưa đợi anh ta được mở miệng thì Đản Tử đã gãi đầu, nói tiếp: “Đẹp thì đẹp đó nhưng nói nhiều quá. Hình như mẹ cháu không còn kiên nhẫn được nữa rồi. Chú, hay là tạm thời chú nhịn nói đi, đừng nói chuyện nữa!”

Nụ cười trên miệng Cố Tuyển bị đông cứng, dáng vẻ này của anh ta vô cùng buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK