Dì Lý thấy vậy cũng không tức giận, bà ấy rút một phong thư từ trong túi hành lý của mình ra, đưa cho Khương Chi.
Khương Chi đọc hết lá thư, khóe miệng hơi co rút.
Tính tình Thi Liên Chu này đúng là cẩn thận đến mức một giọt nước cũng không lọt, hôm qua vừa kết thúc cuộc gọi với cô, anh lập tức để dì Lý đến trấn Đại Danh, dì Lý đã đến từ đêm hôm qua, bà ấy ngủ lại ở nhà khách một đêm, sáng sớm hôm nay mới đến đây gõ cửa.
Sau này dì Lý sẽ thường trú ở trấn Đại Danh, đúng là người mà Thi Liên Chu đã tìm đến để chăm sóc cho bốn đứa bé.
“Dì vào đi!” Khương Chi khẽ cười một tiếng với dì Lý, mời bà ấy vào trong.
Lúc này bốn đứa bé còn chưa thức dậy, dì Lý nhìn bốn gương mặt nhỏ còn đang ngủ say thì trên gương mặt hiền từ của bà ấy cũng lộ vẻ kích động, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Thi hơn hai mươi năm qua, quả thực bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến ngũ gia lại có bốn đứa bé ở bên ngoài.
“Ngũ gia đã nói tôi nên làm gì rồi nên đồng chí Khương yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bốn đứa bé.” Dì Lý đã bình phục cảm xúc, bà ấy quay đầu nhìn Khương Chi, hơi thở quanh người càng ôn hòa hơn.
Khương Chi gật đầu, lễ phép nói: “Vất vả cho dì Lý rồi.”
Dì Lý cười một tiếng: “Vất vả gì chứ? Khi ngũ gia còn nhỏ cũng là tôi chăm sóc cậu ấy, bây giờ được chăm sóc cho các cậu chủ nhỏ cũng là vinh hạnh của tôi.”
Trên mặt bà ấy tràn ngập vui vẻ, tự hào, xem ra việc bà ấy vui khi chăm sóc cho bốn anh em Tiểu Ngự là thật sự xuất phát từ đáy lòng mình.
Khương Chi không nói gì thêm, hôm nay cô phải đi thành phố Thanh, thời gian cũng đã hơi trễ rồi, vì vậy cô thuận miêng nói: “Nếu dì Lý đã đến đây rồi thì phiền dì chăm sóc cho mấy anh em Tiểu Ngự, đợi một lát nữa đưa bốn anh em đến nhà trẻ nhà máy đường của trấn Đại Danh là được, dì chỉ cần đưa đón mấy đứa bé đi học, về nhà, chăm sóc cho bốn anh em, cháu sẽ trả thêm một phần lương khác cho dì.”
Dì Lý ngạc nhiên nhìn cô nhưng cũng không mở miệng từ chối.
Lúc Khương Chi gần đi, cô lại nghe dì Lý nói một câu: “Có lẽ là buổi chiều thì ngũ gia sẽ đến thành phố Thanh.”
…
Dì Lý rất thân thiện, lại là người Thi Liên Chu đề cử đến nên rất bảo đảm, cũng làm cho Khương Chi bớt một phần lo lắng.
Khương Chi ngồi lên xe, lắc lư đến huyện Thấm, sau đó lại ngồi xe lửa từ huyện Thấm đến thành phố Thanh.
Thành phố Thanh là một trong những vùng nông nghiệp quan trọng nhất của Trung Quốc, ở đó có di sản văn hóa phong phú, nơi đó cũng được người ta ca tụng là “kho tàng tài nguyên sinh vật”.
Lần trước vì để đuổi kịp máy bay nên cô không có dịp đi dạo một vòng ở thành phố Thanh.
Xe lửa chạy một mực đến mười một giờ đêm, gió đêm mang theo hơi lạnh.
Khương Chi vừa ra khỏi nhà ga thì đã nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ở ven đường.
Cửa sổ xe đã được kéo xuống, một cánh tay nhô ra ngoài, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, các ngón tay thon dài, trắng, khớp xương đẹp mắt, khói thuốc lượn lờ mờ mịt trong xe, khiến người ta ở bên ngoài cũng chỉ thấy được xương cằm lạnh lùng của người bên trong.
Hô hấp của Khương Chi hơi gấp, môi đỏ mấp máy, nhấc chân đi đến.
Cô đi đến trước xe, vươn tay gõ lên cửa sổ xe, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ý cười, Khương Chi dùng lời nói vô cùng lưu mạnh nói: “Anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”
Thi Liên Chu nheo mắt, mắt phượng hờ hững, đường cong của chiếc mũi cực kỳ đẹp, đôi mắt lạnh lùng.
Anh nhìn Khương Chi, đột nhiên đồng tử như toát ra ý cười thản nhiên, ngay sau đó môi mỏng cong lên, tạo ra nụ cười rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-299.html.]
Cửa xe vừa mở ra thì Thi Liên Chu mang một chiếc áo khoác nhung màu nâu nhạt đã bước xuống xe, anh khoác áo khoác lên người Khương Chi, còn trên người mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo còn mở rộng, lộ rõ xương quai xanh.
Anh nói: “Lên xe.”
Khương Chi nở nụ cười, ngồi lên ghế lái phụ.
Áo khoác nhung rất ấm, cũng lập tức xua tan đi không khí lạnh do gió đêm mang đến.
Thi Liên Chu kéo cửa sổ xe lên, đưa tay phủ phía trên mu bàn tay của Khương Chi, bao bọc mấy ngón tay lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay mình, mắt đen sâu lắng nhìn cô, cho dù trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được anh đang vui.
Khương Chi cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Anh buồn ngủ không?”
Vừa rồi cô đã nhìn thấy không ít đầu t.h.u.ố.c lá trên mặt đất, xem ra anh đã ở đây chờ rất lâu.
“Buồn ngủ.” Thi Liên Chu gật đầu, càng bao c.h.ặ.t t.a.y của cô lại.
“Về thôi!” Khương Chi cũng nắm tay anh, nhẹ nhàng nói.
Thi Liên Chu lườm cô một cái, ánh mắt lộ vẻ nhiệt tình, anh cũng không buông tay cô ra, một tay lái xe, chiếc xe lập tức chạy ra ngoài, khoảng chừng hai mươi phút sau xe đã đỗ trước một nhà khách cao cấp.
Nhà khách này được xây dựng theo kiến trúc cao tầng, tốt hơn những nhà khách bình thường rất nhiều.
Thi Liên Chu cũng không che giấu, anh thoải mái dắt tay Khương Chi vào nhà khách, mà trong nhà khách lúc này không có nhiều người.
Phòng 706, lầu 7.
Đây là lần đầu tiên Khương Chi ở trong một nhà khách cao cấp thế này ở thập niên 80, thành phố Thanh vẫn chưa có mấy loại khách sạn gì đó.
Phòng trong nhà khách rất lớn, dù đã trải thảm lông cừu, chân tường còn bày bộ sô pha, bàn trà, tất cả đều bằng gỗ thật, rất cổ kính, trên bàn trà còn có phích nước nóng in hoa và tách trà để sẵn, cách trang trí mang cảm giác cổ xưa.
Khương Chi còn chưa thu tầm mắt lại thì eo thon đã bị một cánh tay rắn chắc vòng lấy.
Thi Liên Chu ôm rất chặt, anh vừa khom người, vừa đặt cằm mình lên đầu vai Khương Chi, nhẹ nhàng hít lấy mùi cỏ tươi nhàn nhạt trên người cô.
Khương Chi có thể cảm nhận được hầu kết của anh nhúc nhích rất rõ ràng, rất lâu sau đó giọng nói trầm thấp của anh đã vang lên: “Tắm một cái không?”
Vừa nghe thấy lời nói đầy “dục vọng” này, lỗ tai Khương Chi đã nóng bừng.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Thi Liên Chu đã ôm ngang người cô lên, sải bước đến phòng tắm.
DTV
Vào những năm 80, thiết bị được trang bị trong phòng tắm của nhà khách đã khá phong phú, một bên là bồn cầu, một bên là bồn tắm lớn.
Bồn tắm lớn?
Cả người Khương Chi căng cứng, trên làm da trắng nõn lập tức ửng hồng, không biết vì bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ trong phòng tắm hay vì những hình ảnh không phù hợp với trẻ con đã hiện ra trong đầu cô làm ảnh hưởng.
Hiển nhiên không thể nào thiếu cảnh tượng uyên ương nghịch nước.
Khương Chi nhìn cánh tay ôm chặt vòng eo mình, cô giơ cánh tay lên, nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ cạnh hầu kết của Thi Liên Chu thì hô hấp đã dồn dập. Tuy cô đã dự đoán trước nhưng đến khi thật sự xảy ra thì Khương Chi vẫn không quen lắm. Thế nhưng cô bị nhan sắc của đàn ông này mê hoặc, anh còn gần sát bên cô thế này, chỉ có ngu mới không ăn.
Cô là người biết làm ăn, lẽ nào còn khiến bản thân mình thua lỗ sao?