Cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Diệu ôm chặt lấy cổ Thi Liên Chu, thân hình nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tiểu Qua ghen tị nhìn Tiểu Diệu, cậu bé thở dài một hơi rồi chuẩn bị leo xuống xe.
Lúc này, một bàn tay thon dài lại duỗi về phía cậu bé.
Tiểu Qua bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, cậu bé không nhịn được mà nhếch miệng cười một tiếng, không hề do dự mà ôm lấy cánh tay Thi Liên Chu, để cha bế mình.
Thi Liên Chu mỗi tay bế một cậu bé, anh quay đầu nhìn Khương Chi, anh nói với giọng điệu hơi giễu cợt: “Tôi ôm không nổi em đâu, tự mình đi đi.”
Khương Chi sửng sốt mất ba giây.
Mãi đến khi Tạ Lâm bật cười, khóe miệng cô mới giật giật, cô bước xuống xe.
Thi Liên Chu bế hai đứa nhỏ đi về phía căn nhà nhỏ kiểu tây, trong khi đó Tạ Lâm chịu trách nhiệm che ô cho bọn họ, về phần Khương Chi, như Thi Liên Chu đã nói, không có ai bế cô hay che ô cho cô, cho nên cô phải tự mình lấy một chiếc ô trong cốp xe để che mưa cho mình.
Bên kia, Tưởng Nguyên Trinh đứng dưới mái hiên nhìn Thi Liên Chu đang từ từ đi đến gần, đầu óc cô ta giống như mất hết chức năng.
Cô ta đứng đó im lặng như một cái cây, không hề nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu ngơ ngác nhìn Thi Liên Chu và hai đứa nhỏ trong tay anh, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời trắng bệch như giấy, nhất thời không thể phản ứng được.
Tạ Lâm đi theo phía sau, anh ấy nhìn Tưởng Nguyên Trinh với ánh mắt đồng tình.
Tưởng Nguyên Trinh bám lấy Ngũ gia nhà bọn họ nhiều năm như vậy rồi, không biết đã khiến bao nhiêu thế gia ở Bắc Kinh chế giễu cô ta, đồng thời cũng khiến danh tiếng của nhà họ Tưởng khó nghe hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng, cô ta ngay cả một hớp canh còn chưa uống được mà đã bị người khách nhanh chân giành lấy Ngũ gia trước rồi.
Đúng là mỗi người đều có số mệnh riêng mà.
Nếu như anh ấy phải nói, thì đồng chí Khương ở phía sau mới là người lợi hại thật sự, cô ấy có thể ngủ chung với Ngũ gia ngay dưới mí mắt của anh ấy, đồng thời còn sinh ra được bốn đứa con trai nữa, chậc, năng lực hành động này của Khương Chi, cho dù Tưởng tiểu thư mượn thêm năm cái chân nữa cũng đuổi theo không kịp.
Thi Liên Chu dẫn đầu ôm đứa nhỏ đi vào trong nhà, Tạ Lâm đóng ô lại, anh ấy không thể làm ngơ Tưởng Nguyên Trinh, cho nên anh ấy thấp giọng nói: “Tưởng tiểu thư, cô có muốn vào nhà trú mưa hay không? Tôi đi xách hành lý giúp cô.”
Đôi mắt của Tưởng Nguyên Trinh lóe lên, cô ta tỉnh táo lại.
Vừa định mở miệng nói chuyện thì cô ta đã nhìn thấy Khương Chi cầm ô đi xuyên qua màn mưa.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Tưởng Nguyên Trinh đã cảm nhận được một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cùng với một tia hận ý và chán ghét không thể giải thích được.
DTV
Tưởng Nguyên Trinh đè nén cảm xúc dâng trào, bắt đầu đánh giá Khương Chi.
Khương Chi ăn mặc bình thường, nhưng lại có đôi mắt hạnh và đôi môi hình trái tim, mái tóc đen dài được tết thành bím, tùy ý để bên vai trái, lộ ra cần cổ trắng nõn duyên dán, dáng người quyến rũ với những đường cong mê người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt lạnh lùng của Khương Chi va chạm với đôi mắt thù địch của Tưởng Nguyên Trinh.