Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh dạ dày của Thi Liên Chu lại tái phát?

Khương Chi có chút suy tư đi vào trong phòng.

Cô đã buông bỏ áp lực nặng nề trong lòng mình, quyết định đi theo con đường riêng của bản thân, cho nên Thi Liên Chu như thế nào cũng không liên quan gì đến cô nữa.

Trong phòng, mấy đứa nhỏ đã bụng đói kêu vang rồi.

Những chiếc bánh ngô thơm ngào ngạt, cùng với canh cá tươi ngon, khiến bọn trẻ ăn đến bụng căng tròn.

“Mẹ ơi, canh cá ngon quá!” Tiểu Qua l.i.ế.m môi, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé đã có chút thịt, môi hồng răng trắng, lúc nở nụ cười trông cực kỳ đáng yêu.

Trương Anh Tử cảm thán nói: “Chị Khương, khuôn mặt của Tiểu Qua và Tiểu Diệu trông thật xinh đẹp”.

Miệng cô ấy hơi mất máy một chút, vốn định thuận miệng nói cha đứa bé có phải cũng rất đẹp trai hay không, nhưng nghĩ đến chuyện của gia đình Khương Chi, cô ấy vội vàng im lặng không nói.

Tiểu Qua chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Mẹ của em cũng rất xinh đẹp, ừm……Là người đẹp nhất mà em đã từng thấy.”

Khương Chi bị những lời này của cậu bé làm bật cười: “Thật sự đẹp như vậy cơ à?”

Tiểu Diệu cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, mẹ thật sự rất xinh đẹp.”

Trương Anh Tử nhìn về phía Khương Chi, gò má vẫn có chút gầy, nhưng đôi mắt hạnh to tròn lại sáng rực rỡ như ánh sao, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ngũ quan cực kỳ diễm lệ, tiếc là nước da vàng gọt đã làm giảm đi vẻ đẹp của Khương Chi rất nhiều.

Tuy nhiên, lúc này cô ấy cũng không muốn nói điều gì gây mất hứng, cho nên vội vàng phụ họa mấy câu.

Trên môi Khương Chi khẽ nở nụ cười vui vẻ.

Cô vẫn tự hiểu được dung mạo hiện tại của mình như thế nào, nhưng vẻ bề ngoài của nguyên thân đúng là rất đẹp, nếu như chăm sóc cẩn thận, thì việc khôi phục lại nhan sắc cũng là chuyện sớm hay muộn.

……

Buổi tối lúc đánh răng rửa mặt, Khương Chi nhìn thấy cổ áo của Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều đang bẩn, còn cả cổ áo của cô nữa, mấy ngày nay cô chạy đi chạy lại khắp nơi, trên người dính rất nhiều bụi bặm, cũng không thể nói là sạch sẽ.

Đúng lúc ngày mai phải đi gặp luật sư, cô phải tranh thủ đi mua sắm, mua cho mấy đứa trẻ và bản thân thêm hai bộ quần áo mới được.

Cô vừa mới dỗ dành Tiểu Qua đi ngủ thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó gõ.

Trương Anh Tử tò mò hỏi: “Muộn thế này rồi, còn ai đến tìm nhỉ?”

Khương Chi lắc đầu, An Thiên Tứ đã trở về thôn Khương gia rồi, những người duy nhất có thể đến chỉ có Phó Đông Thăng và Lê Sơ.

Nếu thật sự là Lê Sơ thì rất đúng lúc, vừa vặn cô có việc muốn tìm cậu ấy.

Lúc mở cửa, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang nở nụ cười gượng gạo của Tạ Lâm.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Chi nheo lại nhìn chằm chằm anh ấy, dùng giọng điệu không vui không buồn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Lâm nghe được giọng điệu không mới vui vẻ của Khương Chi, nhưng vẫn mặt dày nói: “Đồng chí, chuyện là như vậy, có thể giúp tôi nấu một món ăn thanh đạm được không? Cô đừng lo, cũng không để cô làm miễn phí đâu, sẽ đưa cho cô 50 đồng, thế nào?”

Anh ấy vừa nói, vẻ mặt đều như sắp khóc đến nơi rồi.

Dạ dày của ông chủ không tốt, mấy năm trước sau khi bị viêm dạ dày cấp tính đã để lại di chứng, không chỉ kén ăn, mà lúc bị đau dạ dày lại càng thêm khó tính hơn, anh ấy đã mua rất nhiều đồ ăn đến đây, nhưng tất cả đều không khiến ông chủ hài lòng.

Anh ấy nhìn ánh mắt lạnh nhạt của ông chủ thì trong lòng cảm thấy sợ hãi!

Cho nên, đến bước đường cùng, cái gì anh ấy cũng muốn thử một lần.

Anh ấy tự hỏi bản thân đã ăn qua rất nhiều món ngon ở Bắc Kinh, nhưng hôm nay mùi canh cá thơm ngon lan tỏa trên hành lang vẫn khiến anh ấy bị hấp dẫn.

50 đồng, cũng không phải là số tiền nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK