Lúc này, chị ấy đ.ấ.m vào lưng mình vài cái, đến gần Khương Chi, cười híp mắt nói: “Ôi, hôm nay làm sủi cảo à? Nhân thịt heo thì là sao?”
Khương Chi “vâng” một tiếng.
Chị gái trong bếp hít mũi một cái, cảm thán nói: “Em gái, tay nghề của em thật sự rất tuyệt, lần trước em nấu đồ ăn, mùi thơm kia đúng là không thể chịu được, bây giờ sủi cảo cũng thơm thế này khiến người ta mê mẩn, chồng em mất sớm như vậy, đúng là không có phúc hưởng.”
Khương Chi chỉ cười không nói.
Rất nhanh sau đó, sủi cảo đã nấu xong.
Từng cái sủi cảo xinh đẹp được bày đầy mấy hộp đựng thức ăn, Khương Chi còn cầm thêm một ít đồ chấm.
Cô xách mấy cái hộp quay về phòng bệnh, vừa mở nắp hộp thức ăn ra thì mấy đứa bé đã phấn khích ồ lên.
“Là sủi cảo!”
“Sủi cảo trắng trẻo, ú nu!”
“Chị Khương, nhân bánh là gì vậy ạ? Ngửi mùi thơm quá!”
Tiểu Qua và Trụ Tử cũng không nhịn được nuốt nước bọt. Trong lòng Trương Anh Tử cũng rất cảm thán, cô ấy nghĩ mình đến huyện Thấm này phải ăn uống khô khan để tiết kiệm tiền, ai ngờ đồ ăn ở đây còn ngon hơn ở nhà rất nhiều.
Vả lại, chị Khương nấu cơm thật sự quá ngon!
Trụ Tử cắn một miếng sủi cảo, nước súp lập tức tràn ra khỏi khóe miệng, hương vị của nhân sủi cảo tỏa ra khắp khoang miệng.
“Ồ!” Mắt cậu bé sáng lên, trong miệng cũng bắt đầu nhai nuốt.
Một bên khác, cái miệng nhỏ của Tiểu Qua cũng bị sủi cảo nhét đầy, hai má phồng lên, cậu bé liều mạng nhai nuốt.
“Rất… Rất ngon! Cực kỳ ngon!” Tiểu Qua vừa ăn vừa vất vả nói, trên mặt rất thỏa mãn.
Khương Chi đút sủi cảo cho Trụ Tử, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Qua, cô trách: “Trong miệng vẫn còn đồ ăn, con nuốt xuống hết rồi mới có thể nói chuyện”.
DTV
Trương Anh Tử cắn lớp vỏ của một cái sủi cảo, húp hết nước súp bên trong sủi cảo, trong nháy máy Trương Anh Tử đã bị nước súp thơm ngon này chinh phục, vỏ bánh bên ngoài trong suốt bao lấy nhân bánh làm bằng thịt heo và thì là cực kỳ tươi thơm, càng nhai càng thấy thơm, cực kỳ ngon!
Một bữa cơm này, tất cả sủi cảo đều được ăn hết sạch sẽ, kể cả nước súp cũng không bị vung vãi ra.
Tiểu Qua ngồi ở mép giường, xoa lấy cái bụng đã căng tròn của mình, cậu bé dựa vào ghế than thở: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon quá, ngày nào con cũng ăn thế này, có lẽ con sắp mập hơn Khương Dược Tiến mất.”
Khương Chi bật cười.
Cô dọn hộp đựng thức ăn lại, lúc này đã nhìn thấy Phó Đông Thăng đến.
Sắc mặt ông ấy hơi khó coi, hiển nhiên mục đích đến nhà xuất bản đã không thành công.
Khương Chi không để ý lắm, cô thuận miệng nói: “Ông ăn cơm chưa?”
Phó Đông Thăng lắc đầu, rất phối hợp ngồi xuống ghế, không nói lời nào cũng không nhắc đến chuyện đi đến nhà xuất bản với Khương Chi.
Phó Đông Thăng đã đi một chuyến nhưng quản lý cấp cao của nhà xuất bản huyện Thấm này cực kỳ cố chấp.
Họ khẳng định một “người phụ nữ ở nông thôn” thì không thể được chia bốn phần mười lợi nhuận, thứ nhất trước giờ chưa từng có tiền lệ như vậy, thứ hai bốn phần mười lợi nhuận này lại không bao gồm bản quyền.
“Truyện Anh Hùng Xạ Điêu” nổi rần rần sau một đêm, một miếng thịt to lớn thế này thì đừng nói là bốn phần mười lợi nhuận mà cho dù chỉ là một ly thôi cũng quá nhiều rồi.
Tất nhiên họ cố chấp như vậy cũng có lý do cả thôi.
Vào những năm 80, thời kỳ cực kỳ khan hiếm vật chất và những sản phẩm dành cho tinh thần, mà nhu cầu với sách vở báo chí tăng mạnh đối với những người vừa được gỡ bỏ lệnh giam cầm.
Đáng tiếc, nhu cầu lớn thế này lại gặp phải khó khăn lớn.
Việc xuất bản phụ thuộc vào in ấn và giấy, công nghệ trước đó lạc hậu, năng suất ít đến trầm trọng, cung không đủ cầu, bây giờ nếu một người muốn in báo, tạp chí hay tiểu thuyết với lượng lớn thì chi phí in ấn cũng là một con số trên trời.
Họ không cho rằng một nhân vật nhỏ bé đi ra từ thôn Khương Gia lại có tiềm lực kinh tế và quyết đoán như thế.
Lúc này Khương Chi cũng không nói chuyện, cô chỉ rót sữa bò cho mấy đứa bé, cũng thuận tay rót cho Phó Đông Thăng một ly.