DTV
Hơn nữa, anh ấy còn nghe Lê Đăng Vân nói rằng Thi Liên Chu là người của nhà họ Thi ở Bắc Kinh, trong tay nắm giữ quyền lực, không phải người tầm thường.
Khương Chi thì sao?
Tuy rằng anh ấy không phủ nhận sự xuất sắc của cô, nhưng mà dòng dõi của gia tộc họ Thi thực sự quá cao sang so với cô, thuộc loại cho dù có muốn bước qua cũng không bước nổi.
Thi Liên Chu và Khương Chi?
Làm sao hai người bọn có thể liên quan được đến nhau? Lại còn sinh ra bốn đứa trẻ??
Mặc dù mối quan hệ của hai người họ có chút kỳ lạ, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì không giống như đã quen biết từ lâu.
Lúc này, An Thiên Tứ cảm thấy rất bối rối, cảm giác cả người mình như đang lơ lửng trên mây vậy.
Khương Chi nhìn An Thiên Tứ, nhẹ giọng nói: “Thiên Tứ, anh sẽ tìm được một người phù hợp với mình hơn.”
Nghe được những lời này, sắc mặt của An Thiên Tứ càng thêm tái nhợt.
Anh ấy không ngờ Khương Chi lại trực tiếp xuyên thủng tầng giấy mỏng này như vậy, trước đây cách nói năng và hành động của hai người họ có chút mập mờ, hai người họ cũng không hề muốn đi làm rõ chuyện này, nhưng bây giờ khi Khương Chi nói ra những lời đó, cũng giống như cô đã hoàn toàn chặn hết tình cảm trong lòng anh ấy.
Ý tứ trong lời của cô rất rõ ràng: Hai chúng ta không thích hợp.
Khương Chi nhìn dáng vẻ ngơ ngác và thất vọng của An Thiên Tứ, trong lòng không khỏi tự cười nhạo bản thân.
Với tính cách của cô, sẽ không bao giờ buông bỏ bất cứ ai hay bất cứ điều gì có lợi cho bản thân, từ khi quen biết An Thiên Tứ, anh ấy vẫn luôn ở vị trí có lợi đối với cô, là một ‘công cụ hình người’ xuất sắc và có thể lợi dụng được.
Không thể phủ nhận rằng cô rất biết ơn anh ấy.
Trong trường hợp không có Thi Liên Chu, cô không ngại dùng hai chữ ‘tình cảm’ để treo anh ấy.
Cô cũng chưa từng biết cảm giác thích một người, cũng thấy quá nhiều trường hợp dùng sắc đẹp để đổi lấy lợi ích trong việc làm ăn rồi, cho nên cũng không cảm thấy hành vi này của bản thân có gì sai trái cả.
Nhưng bây giờ thì khác, thích chính là thích, cũng không có gì phải che giấu cả, nhưng cũng bởi vì thích, cho nên cô mới chợt nhận ra bản thân không muốn treo An Thiên Tứ nữa, thay vì để cho anh ấy thấy được một cơ hội hư vô mờ mịt thì thà dùng d.a.o sắc chặt đứng loại hy vọng xa vời này đi.
Tất nhiên, trong tình huống không có khả năng nào với Thi Liên Chu, cô cũng không ngại cân nhắc tới An Thiên Tứ, nhưng mà anh ấy quá mức tốt bụng, cũng quá mức dịu dàng, chưa từng trải qua thăng trầm của cuộc đời cho nên không thích hợp với loại người như cô.
An Thiên Tứ là một người đàn ông tốt, người phụ nữ anh ấy cần là một cô gái hiền huệ, sẵn sàng ở nhà nấu cơm và chăm sóc cho anh ấy.
Mà cô không phải một người phụ nữ như vậy.
An Thiến Tứ ngẩn ngơ nhìn về phía cô.
Một lúc sau, vẻ mặt của anh ấy mới thả lỏng hơn, nhưng thể đã giải quyết được một vấn đề hóc búa vậy.
Anh ấy cười khổ nói: “Từ lâu thì tôi đã nhìn ra sự khác thường giữa cô và anh Thi rồi, chỉ là chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó mà thôi. Khương Chi, cảm ơn cô đã sẵn lòng nói ra sự thật với tôi, chỉ là, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”