Càng nghĩ cô bé càng cảm thấy có thể làm được, nếu như bọn họ làm được chuyện này, vậy thì việc kinh doanh xưởng quần áo của bọn họ nhất định sẽ rất tốt!
Khương Chi gật đầu khẳng định: “Được, đợi chúng ta mở xưởng may đã.”
Nghe cô nói như vậy, Trương Anh Tử cảm thấy vô cùng nôn nóng, hận không thể mọc cách bay về trấn Đại Danh ngay bây giờ để mở xưởng may.
Khương Chi nhìn dáng vẻ kích động của cô bé, cô không nhịn được mà nói: “Đợi đến tối, chị sẽ vẽ hai bản thiết kế quần áo, em xem thử có may được không nhé.”
Bây giờ bọn họ ở bệnh viện, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhưng cô cũng có thể vẽ bản thiết kế thời trang trước, lên ý tưởng, thành lập nhà máy rồi sản xuất hàng loạt, đến lúc đó bọn họ sẽ không tay chân luống cuống.
Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị còn biết vẽ bản thiết kế quần áo nữ sao? Em tưởng chúng ta sẽ đến Hải Thành hoặc Bắc Kinh để mua hàng!”
Khương Chi cười nói: “Chị không phải dân chuyên, chỉ có thể vẽ tàm tạm thôi.”
Trương Anh Tử cảm khái nói: “Vậy thì chị cũng rất giỏi rồi! Chị Khương, có chuyện gì mà chị không biết làm không?”
Cô bé cảm thấy từ khi mình ở cùng với chị Khương, chuyện gì cô cũng có thể dễ dàng giải quyết, dường như không có gì làm khó được cô.
Khương Chi xòe tay nói: “Còn có nhiều chuyện chị không biết lắm.”
Dừng một chút, cô hơi nâng cằm lên, tự tin nói: “Dĩ nhiên, những thứ chị biết thì nhiều hơn là thứ không biết.”
Khương Chi suy nghĩ, nói: “Trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, đợi quay về thị trấn thì chỉ có thể bắt đầu từ nhà máy nhỏ trước, mướn hai ba người, mỗi ngày làm hai ba mươi bộ quần áo, phát triển từ từ.”
Cô thông qua Lê Sơ bán ra chút “Hàng hóa”, phần lớn tiền kiếm được đều đổ vào nhà xuất bản nên sẽ không xoay được bao nhiêu tiền cho xưởng quần áo.
Cô đã nghiên cứu rồi, trong hệ thống, một chiếc máy in tiêu chuẩn hợp thời đại khoảng 3 vạn đến 7 vạn một cái, máy đóng sách thì rẻ hơn một chút, nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu.
Vì thế, trông thì hệ thống tài chính có vẻ giàu, nhưng đầu tư vào nhà xuất bản xong thì chắc chắn số tiền còn dư lại sẽ không nhiều.
Cứ như vậy, xưởng quần áo cũng chỉ có thể được khởi đầu một cách nghèo nàn.
Cố được một đầu thì sẽ không cố được đầu còn lại.
Sau khi Trương Anh Tử nghe xong, an ủi: “Không sao đâu chị Khương, ai mà không phải làm nhà máy từ nhỏ đi lên chứ?”
“Chị cứ yên tâm đi, cho dù hiện tại chúng ta chỉ là một nhà máy nhỏ, sau này nhất định sẽ trở thành xưởng lớn nổi tiếng khắp cả nước, đến lúc đó, hàng ngày đều có thể bán được mấy ngàn bộ quần áo! Tất cả chúng ta sẽ trở thành vạn nguyên hộ!”
Dáng vẻ hào khí ngút trời của cô ấy khiến Khương Chi bật cười.
Đúng vậy, còn cái gì say mê hơn là kiếm ra tiền?
Hai người bàn luận không ngừng về chuyện xưởng quần áo, sắc trời cũng dần tối.
Chạng vạng, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Khương Chi mở cửa, đã nhìn thấy Lê Sơ vẻ mặt vui mừng.
“Vui vẻ như vậy sao?”
Lê Sơ nhếch miệng cười, nói: “Chị, lấy cho em cốc nước với, em đã chạy cả ngày rồi.”
Khương Chi thấy thế, cũng không nhiều lời, lấy ấm trà tráng men rót đầy một cốc cho cậu ấy, nói: “Nhìn dáng vẻ này của em thì hẳn là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?”
Lê Sơ ừng ực ừng ực uống từng ngụm nước to, thoải mái dùng tay áo lau xuống.
Cậu ấy vui vẻ hớn hở lấy ra một tờ giấy đưa cho Khương Chi, nói: “Chị, em gửi điện tín về Thượng Kinh để hỏi một vòng, những món hàng hóa lớn của chị đều có thể bán được, em nhận được tin liền chạy nhanh tới đây ngay. Chị nhìn xem, bên trên đều được viết rõ ràng.”
Khương Chi cụp mắt, nhìn mười mấy mục trên giấy.
Anh hai Trương, một dàn loa.
Vương Uyển Uyển, một cây dương cầm.
Cố Đại Vũ, một cây dương cầm.
……
Khương Chi lướt qua một lượt, phát hiện có ba người cần dàn loa, có hai người cần TV, hai người cần máy ảnh DF Hải u.
“Mấy thứ đó đều là hàng hiếm, xem như là khó mua ở Thượng Kinh, em vừa hỏi bọn họ, bọn họ đều nhao nhao lên là muốn có, còn không tin em sẽ kiếm được cho họ, em mới khoác lác nói có bạn bè về từ nước ngoài, tốn rất nhiều công sức mới lấy được hàng nên bắt bọn họ phải bỏ thêm tiền!”