Tưởng Nguyên Trinh đứng bật dậy, cô ta tức đến mức cả người cũng run rẩy: “Năm vạn đồng? Sao cậu không đi ăn cướp đi?”
“Ha ha, đâu phải tôi chưa đi cướp? Nói thế nào nhỉ, hình như còn là chuyện rất nghiêm trọng ấy chứ.” Tưởng Hạo híp mắt, ánh mắt hung ác nhìn Tưởng Nguyên Trinh, sắc mặt rất dữ tợn.
Tưởng Nguyên Trinh giật mình, hoảng hốt, cô ta sợ hãi lùi lại hai bước.
Tưởng Nguyên Trinh nhắm chặt mắt, bàn tay siết chặt, đè nén lửa giận xuống: “Chở ảnh chụp vào tay thì tôi sẽ đưa cho cậu năm vạn.”
Cô ta hiểu rõ mình đã đá vào ổ sói, muốn đối phó với một Khương Chi mà lại khiến bản thân phải tự mua dây buộc mình. Năm vạn đồng. Với cô ta mà nói, đây không phải con số nhỏ, Tưởng Hạo còn dám đòi hỏi!
Tưởng Hạo khẽ gật đầu, cũng không làm khó cô ta nữa, hắn vui cười hớn hở đứng lên, vươn người, vặn eo: “Được rồi, hôm nay tôi tạm ở lại đây, chờ ảnh chụp đưa đến, nhận tiền vào tay thì sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Tưởng Nguyên Trinh khó chịu, ánh mắt biến đổi trong chốc lát, cô ta nghiến răng mình: “Tôi phải nói trước, cậu chỉ được ở trong phòng, bình thường không được đi ra đây quấy rầy tôi.”
“Được! Vậy cảm ơn chị họ nhé!” Tưởng Hạo cười, đi về phía phòng dành cho khách.
Hăn vừa đi, ánh mắt của Tưởng Nguyên Trinh lập tức trở nên cay độc nhìn theo bóng lưng của hắn.
Năm bạn đồng sao? Vậy cậu cũng phải còn mạng mới cầm được.
Ở trong nhà của cô ta cũng tốt, như vậy cô ta sẽ có cơ hội đối phó với hắn càng sớm càng tốt.
…
Huyện Thấm.
Khương Chi không biết gì về trận gió nổi, mây vần ở thủ đô, mà Thi Liên Chu có biết cũng không thèm để ý.
Trần Bán Tiên rất có năng lực, ngay sau khi Khương Chi tỉnh lại, tất cả các bác sĩ ở bệnh viện đều thở phào nhẹ nhõm, họ chỉ mong cô có thể bình an xuất viện.
Người của sở cảnh sát cũng đến bệnh viện một lần nhưng không hề nhìn thấy mặt Khương Chi, tất cả đã bị Thi Liên Chu đuổi đi.
Khương Chi nằm trên giường mà buồn bực, chán nản. Thi Liên Chu ngồi cạnh giường cô bận rộn làm việc, anh chăm chú nhìn vào một xấp hợp đồng trên tay mình, môi hồng mím chặt, gương mặt lạnh lùng càng trở nên sắc bén dưới ánh đèn nhạt.
Dáng người anh cao ráo, thẳng tắp, xương ngón tay thon thả, tao nhã, vẻ ngoài xuất chúng, mắt phượng nheo lại, khí chất lạnh lùng, cao quý khiến người ta không dám đến gần.
Khương Chi cản thán một tiếng. Cảm giác được một người đàn ông thế này yêu mà không có bất kỳ nguyên tắc nào xem như không tệ.
Mí mắt Thi Liên Chu nhấc lên, ánh mắt nhìn Khương Chi lóe lên những điểm sáng vui vẻ: “Ngày mai xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.”
“Về nhà?” Khương Chi giật mình, cô nghi ngờ hỏi.
Thi Liên Chu híp mắt lại, giọng nói thản nhiên: “Nhà ở huyện Thấm, em cũng đã từng đến đó rồi. Lâm sản ở trấn Đại Danh đã được chuyển đến nhà ở huyện Thấm rồi.”
Khương Chi đã hiểu. Lâm sản không thể để quá lâu, nếu không sẽ bị hư, như vậy sẽ làm tổn thất không ít tiền, nếu cô tiếp tục nằm trong bệnh viện buồn chán đến mức xương cốt cũng muốn mềm ra thì có thể xuất viện cũng là chuyện tốt.
Lúc này lông mày Khương Chi lại cau chặt, cô không rãnh quan tâm đến chuyện của Tưởng Nguyên Trinh và nhà họ Hoắc nữa, cô hỏi: “Mạnh Lam đã đưa sát thủ đến thủ đô rồi, còn có tên cầm đầu trong đám lưu manh kia nữa, dường như đó là người mà Tưởng Nguyên Trinh đã bày mưu, anh định xử lý thế nào?”
Lông mi như cánh bướm của Thi Liên Chu khẽ động đậy, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Sát thủ kia không còn sống để đến thủ đô.”
Đồng tử của Khương Chi co lại.
Nhà họ Hoắc thuê sát thủ đều có trình độ nhất định, chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ không dám sống sót trở lại, tuyệt đối không để lại nhược điểm.
“Còn về phần Tưởng Nguyên Trinh, ha…” Thi Liên Chu thờ ơ cười một tiếng, giọng cười lạnh lùng, kèm ý châm biếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-388.html.]
Khóe miệng Khương Chi cong lên: “Chờ vết thương ổn rồi, em muốn đến thủ đô.”
Cô và Hồ Vĩnh Chí đã hẹn đến thủ đô, cũng vì chuyện này mà phải trì hoãn, chỉ là vẫn chưa quá muộn.
Động tác lật hợp đồng của Thi Liên Chu hơi khựng lại, giọng nói như nghi ngờ: “Mang theo sổ hộ khẩu.”
Trong mắt Khương Chi tràn ngập ý cười, cô chế nhạo anh: “Anh muốn cưới em đến thế sao?”
Cô còn cho rằng Thi Liên Chu sẽ không trả lời câu hỏi “nhàm chán” thế này đâu nhưng ai ngờ anh đã thấp giọng “ừ” một tiếng mà không có chút chần chờ nào.
Đuôi mắt Khương Chi nhếch lên, gương mặt xinh đẹp cũng tỏ ra bất ngờ. Với cô mà nói, tâm trạng thế này cũng rất đặc biệt.
Trong lúc hai người trò chuyện thì Tạ Lâm đã mua cháo quay về.
Thi Liên Chu bưng cháo lên, động tác đút cho Khương Chi ăn không được quen tay lắm.
Dáng vẻ quan tâm kia khiến Tạ Lâm đứng đó cũng phải thổn thức, anh ấy không nhịn được mà lặng lẽ mỉm cười, lấy lòng bà chủ nói: “Bà chủ, tôi đã đi theo ông chủ rất lâu rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ dịu dàng, thắm thiết với một người như thế.”
Động tác trên tay của Thi Liên Chu ngừng lại, anh quay đầu lườm Tạ Lâm đang lắm mồm.
Đáy mắt Khương Chi đầy ý cười, cô nhìn người đàn ông đút cháo cho mình, cô nói như có điều suy nghĩ: “Ồ! Nếu anh đã đi theo bên cạnh anh ấy lâu nay, vậy ngoại trừ Tưởng Nguyên Trinh ra, anh ấy có còn người theo đuổi nào đó mà tôi không biết không?”
Tạ Lâm: “…”
Tuy Tạ Lâm chưa kết hôn nhưng anh ấy vẫn biết rõ ai trả lời câu hỏi thế này mới là kẻ ngốc.
Nghĩ như vậy, Tạ Lâm ngượng ngùng cười, khoát tay: “Bà chủ đúng là biết đùa! Ông chủ của tôi là ai chứ? Tính tình của ông chủ thế nào, cô cũng biết rồi đó, người theo đuổi nào có thể lọt vào mắt ngài ấy? Trước sau gì cũng chỉ có một mình cô!”
Tạ Lâm không ngừng nịnh nọt, cầu xin sống sót.
Khương Chi cười, không tiếp tục làm khó anh ấy nữa.
Uống hết cháo, Tạ Lâm rất có mắt nhìn mà gom bát đũa, rồi rời khỏi phòng bệnh ngay.
Ăn uống no nê, Khương Chi rảnh rỗi không có việc gì làm, cô nằm sấp trên giường, cánh tay lót dưới mặt, hỏi: “Quay phim thế nào rồi?”
Thi Liên Chu nhấc mí mắt lên: “Chuẩn bị kết thúc rồi, đến lúc đó, chúng ta cùng đến rạp xem.”
“Được.” Khương Chi gật đầu, cười đồng ý.
Hai người thảo luận một số kinh nghiệm tâm đắc về quay phim truyền hình thì đột nhiên sắc mặt Khương Chi trở nên lúng túng, cô nhíu mày lại.
Con người có ba việc gấp, mà cô cũng không ngoại lệ.
Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu, cô di chuyển từ trên giường xuống như một con ốc sên, sau khi đứng vững thì làm ảnh hưởng đến vết thương, cơn đau kịch liệt khiến cô phải nhíu chặt mày.
Cô vừa muốn đi cà nhắc đến lấy bình nước đang truyền thì cả người đã bị ôm ngang lên.
DTV
Tiếng nói trầm thấp của Thi Liên Chu vang lên: “Nên thấy hay không nên thấy anh cũng đều thấy cả rồi, còn thẹn thùng cái gì? Em cầm bình truyền cho chắc!”
Lời này khiến Khương Chi xấu hổ vô cùng nhưng cô chỉ có thể mặt dày mày dạn để anh ôm mình đến nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, cẩn thận treo bình truyền xong, Thi Liên Chu rất tự giác đi ra ngoài. Khương Chi nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau khi giải quyết chuyện gấp của đời người xong, cô mới cầm bình truyền ra khỏi nhà vệ sinh. Thế nhưng Khương Chi đã phải lập tức đối diện với ánh mắt không vui của Thi Liên Chu: “Không biết gõ cửa à?”
Khương Chi chỉ biết cười mà không dám phản bác.