Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Đăng Vân từ chối cho ý kiến, anh ta khoát tay nói: “Được rồi, những thứ này giao cho anh, hai người không cần để ý đến nữa, đi trước đi, chuyện tiền nong thì tự hai người thương lượng.”

Anh ta biết rõ lô hàng này đều được người ở thủ đô đặt, chắc chắn sẽ không thiếu tiền, anh ta cũng không lo lắng Lê Sơ không bỏ ra nổi số tiền này.

“Đúng vậy chị, chúng ta đi trước đi! Anh của em sẽ xử lý tốt chỗ hàng này.”

Lê Sơ vừa nói vừa vẫy tay với Khương Chi, dẫn đầu ra ngoài nhà kho.

Lúc này trời đã tối, sau cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất lạnh lẽo.

Lúc Khương Chi sắp đi ra khỏi nhà kho, cô bị Lê Đăng Vân gọi lại nên ngoái đầu lại nhìn.

Lê Đăng Vân nhìn Khương Chi, đột nhiên anh ta hiểu được vì sao lúc gần đi An Thiên Tứ đã để lại vài lời cho mình, An Thiên Tứ dặn anh ta hỗ trợ, chăm sóc cho học trò của mình, ban đầu anh ta còn cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc này cũng đã hiểu rồi.

Khương Chi đứng ở cửa nhà kho, dáng người cô tinh tế, yểu điệu, áo len trắng làm nổi bật lên vẻ mặt điềm tĩnh của cô, dù khuôn mặt không quá long lanh, tinh xảo nhưng vẻ mặt luôn có sự lạnh lùng, thản nhiên, thu hút người ta.

Người phụ nữ này đúng là có sự hấp dẫn mà không nói rõ được.

Lê Đăng Vân gãi đầu, khô khan nói: “Lúc Thiên Tứ sắp đi có dặn tôi giúp đỡ các người, có lẽ cô hiểu ý tôi. Thiên Tứ không tệ, sau này cậu ấy cũng có thể chăm sóc tốt cho cô và con của cô, cô suy nghĩ thử đi!”

Từ nhỏ, anh ta và An Thiên Tứ cùng nhau lớn lên, tuy anh ta cũng không đồng ý An Thiên Tứ tìm về một người phụ nữ đã từng kết hôn và có con nhưng ai bảo Thiên Tứ thích người phụ nữ này chứ?

Nếu đã như vậy, Lê Đăng Vân chắc chắn phải giúp anh ấy một tay, nếu không như thế, đợi đến khi An Thiên Tứ lấy hết dũng cảm ngỏ lời thì món ăn đã nguội lạnh rồi.

Lê Đăng Vân thấy Khương Chi không lên tiếng thì nói tiếp: “Nói thật thì nếu không phải vì Thiên Tứ, tôi sẽ không hỗ trợ.”

Anh ta thấy Lê Sơ còn nhỏ nên không muốn để cậu ấy dính líu vào chuyện lớn thế này nhưng nghĩ đến lời nhờ vả khẩn thiết của An Thiên Tứ và đứa bé trong bệnh viện cần chăm sóc, cuối cùng anh ta vẫn đồng ý vụ buôn bán hoang đường này.

Từ tất cả những hành vi của cô, Lê Đăng Vân có thể nhìn ra vị nữ đồng chí này hoàn toàn không phải một người phụ nữ nông thôn tầm thường.

Cô có tài hoa, có thể viết sách hay.

Cô có đầu óc, biết được Lê Sơ muốn gì, cũng biết lợi dụng mối quan hệ của cậu ấy để làm việc.

Cô to gan, dám buôn lậu, chuyền tay bán những món hàng lớn với giá trị trên vạn đồng.

Tuy Lê Đăng Vân không biết cô bán những món hàng này thì lợi nhuận cụ thể là bao nhiêu nhưng tất nhiên sẽ không phải một con số nhỏ.

Ai có thể nghĩ ra người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này dám buôn lậu, còn dám ra tay bán một lượng hàng lớn thế này?

Dù Khương Chi bận nhưng cô vẫn ung dung nhìn Lê Đăng Vân, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện nam nữ không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ được, có đôi khi người bên ngoài nhúng tay vào cũng không thay đổi được gì cả. Chẳng qua tôi đã nhớ rõ lời anh nói rồi.”

Dứt lời, cô đã quay người đi.

Lê Đăng Vân cau mày nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc đầu.

Anh ta không nghĩ An Thiên Tứ chất phác, thẳng thắn lại bị một người phụ nữ thế này đáng bại.

Lúc Khương Chi ra ngoài thì thấy Lê Sơ đã đón được một chiếc xe và đang thương lượng với tài xế.

Một lúc sau, cậu ấy cười, vẫy tay với Khương Chi, nói: “Chị, mau đến đây, chúng ta lên xe bác tài này quay về nội thành.”

Khương Chi cười, trả lời: “Ừ, chị đến đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK