Cửa vừa được mở ra, trong thoáng chốc gương mặt của dì Hoàng đã vô cùng ngạc nhiên và kích động: “Đồng chí Khương, cháu đã về rồi!”
Bà ấy nghe nói trên đường Khương Chi trở về trấn Đại Danh thì gặp phải sạc lỡ đất, trong hai ngày cô mất tích, dì Hoàng đã chăm sóc hai đứa bé ở bệnh viện, trong lòng bà ấy vừa chua xót lại vừa buồn bã, lo lắng, bà ấy chỉ sợ mẹ của hai đứa bé không về được.
Khương Chi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe thấy tiếng nói chuyện của dì Hoàng đã lập tức nhảy xuống giường, chạy ra cửa.
Hai đứa bé trai môi hồng răng trắng vừa nhìn thấy Khương Chi, vành mắt của hai đứa đã phiếm hồng, miệng mếu máo, gào khóc lên.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Hai nhóc con, mỗi đứa ôm một chân của Khương Chi, đứng ngay trước cửa phòng bệnh mà khóc toáng lên, khiến không ít người trên hành lang phải ghé mắt nhìn, nghe tiếng khóc nức nở vì tủi thân của hai đứa bé khiến lòng người cũng chua xót, trong lòng Khương Chi cũng khó chịu.
Cô ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Ngoan, ngoan, chẳng phải mẹ đã về đây rồi sao?”
Tiểu Qua ngẩng đầu lên trước, một đôi mắt to, phiếm hồng, cái miệng nhỏ vẫn còn mếu, thút tha thút thít: “Con, con tưởng mẹ lại không cần chúng con nữa, mẹ đi rồi.”
Khương Chi nhìn dáng vẻ này của cậu bé thì vành mắt của cô cũng nóng lên: “Sao mẹ lại không cần các con chứ? Sẽ không đâu.”
Tiểu Diệu nhìn về phía Khương Chi, trong đôi mắt hạnh rất to cũng đầy nước mắt: “Thật sao mẹ?”
Khương Chi gật đầu rất nghiêm túc, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Diệu, trên người cậu bé vẫn còn băng gạc nhưng xem tinh thần của cậu bé rất tốt, ít nhất thì lúc này cậu bé đã có thể xuống giường rồi.
Tiểu Qua vẫn một mực níu lấy áo len trên người cô, giọng nói vẫn còn nức nở: “Ngoéo tay đi!”
Tiểu Diệu cũng như vậy, cậu bé duỗi ngón tay nhỏ ra, nhỏ giọng nói: “Ngoéo tay.”
Khương Chi nhìn hai ngón tay béo ụ của hai nhóc con thì miệng nở nụ cười, cô cũng giơ tay lên, mỗi ngón cái móc ngoéo với hai ngón tay của hai nhóc con: “Một trăm năm không được thay đổi.”
Sau khi cam đoan xong, hai anh em đã nín khóc, bật cười.
Trong thế giới nhỏ bé của mấy đứa trẻ, “ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi chính là lời cam đoan vững chắc nhất.
Dì Hoàng ở bên cạnh nhìn thấy thì hai khóe mắt cũng cay, bà ấy nói: “Đi thôi, vào phòng đã!”
Khương Chi gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, hai nhóc con vẫn còn siết chặt vạt áo của cô, cô vừa bước được một bước, hai anh em lập tức đuổi theo, chỉ sợ bị cô bỏ lại, sự ỷ lại naày khiến Khương Chi cảm thấy trong lòng mình cũng được lấp đầy, làm cô thấy thỏa mãn.
Bước vào phòng bệnh, đầu tiên cô lên thương thành mua một gói băng vệ sinh, rồi chạy đến nhà vệ sinh thay băng đã ướt đẫm, lúc này Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Chi mới vừa ngồi xuống giường bệnh thì Tiểu Qua và Tiểu Diệu đã lập tức bò lên giường, mỗi người ngồi một bên, dựa sát vào cô.
Dì Hoàng cười nói: “Lần này cháu trở về, trông hai đứa bé rất vui mừng.”
Trong khoảng thời gian này, bà ấy rất thích hai đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện này, lúc nói chuyện cũng cực kỳ nhẹ nhàng, thân thiết.
Khương Chi cười. Cô nhớ đến chuyện đêm hôm đó, An Thiên Tứ quay về huyện Thấm tìm cha của Lê Đăng Vân, tính theo thời gian mà nói, lúc cô và Thi Liên Chu về đến huyện Thấm thì họ đã ở trấn Đại Danh, mưa to liên miên như thế cũng không biết người thế nào rồi.