Khương Chi chưa kịp nói gì, Lê Sơ đã vui vẻ nói: “Bọn họ nói họ không hề thiếu tiền, có hàng là được!”
Khương Chi liếc mắt nhìn cậu ấy, vẫn có chút thông minh.
Trương Anh Tử nhìn đến bảng ghi chép trên giấy thì kêu lên ngạc nhiên: “Nhiều thứ như vậy, sẽ thu được bao nhiêu tiền chứ?”
Mấy thứ này, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Lê Sơ đắc ý nói: “Có thể kiếm được hai ba vạn đồng tiền đấy.”
Trương Anh Tử trợn to mắt, đôi môi run run theo: “Hai ba vạn??”
Lúc này, mọi người mới bắt đầu nhìn vào “Tiền”, nhà có vạn đồng còn rất hiếm, kiếp này của cô ấy không bao giờ ngờ bản thân có thể nhìn thấy cuộc mua bán lớn như vậy, là hai ba vạn đấy, với số tiền này thì có thể mua bao nhiêu lương thực chứ? Có thể mua bao nhiêu cân thịt heo chứ?
Chị Khương thực sự có nhiều thứ như vậy sao? Có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?
Lê Sơ cũng nhìn về phía Khương Chi, thử nói: “Chị Khương, chị xem cái này chưa?”
Khương Chi gấp tờ giấy lại, trầm ngâm một lát, nói: “Chị sẽ thuê một kho hàng nhỏ ở ngoại ô huyện Thấm, đợi đến ngày mai sẽ kéo đồ tới, chị sẽ dẫn cậu qua đó, giao đồ cho họ mang đi.”
Lê Sơ ngẩn người, tiến sát vào Khương Chi, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đang lái buôn trung gian đúng không?”
Tuy là ngoài miệng cậu ấy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã chắc chắn thân phận của Khương Chi, nhưng cậu ấy không hề khinh thường chút nào, dù gì thì lái buôn trung gian có thể lấy được những mặt hàng hiếm có đó thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Trương Anh Tử nghe thấy mấy chữ “Lái buôn trung gian”, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cô ấy vẫn ngậm miệng không nói gì.
Chẳng trách chị Khương có thể không chớp mắt lấy ra tiền phẫu thuật cho Tiểu Diệu, tuy là cô ấy chưa từng gặp, nhưng cũng từng nghe người lớn nói, lái buôn trung gian thật sự kiếm được khoảng lợi nhuận kếch xù.
Khương Chi không trả lời, chỉ nói: “Trưa ngày mai em đến bệnh viện, chị dẫn em đến kho hàng.”
Thập niên 80, lái buôn trung gian chính là những người làm ăn buôn bán nhỏ, thực chất là mua thương phẩm ở chợ cung ứng địa phương, rồi ra nước ngoài bán cho khách với giá cao, nói dễ hiểu là trung gian mua bán.
Tuy nhiên, trong điều kiện xã hội hiện tại, lái buôn trung gian mang đầy hàm ý xấu.
Lê Sơ cũng không hỏi tới cùng, gật đầu nói: “Được!”
Cậu ấy vừa định đi, tựa như nhớ tới gì đó thì quay đầu lại nói: “Chị, còn có một chuyện, chính là chuyện giấy phép kinh doanh do Cục Xuất Bản cấp, em đã nói chuyện với anh năm Thi phòng bên cạnh, anh ấy nói có thể giúp được, chỉ cần tên họ địa chỉ.”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi giật giật.
Anh năm Thi?
Lê Sơ thấy Khương Chi im lặng không nói thì gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Sao? Có vấn đề gì sao?”
Khương Chi bĩu môi, nói: “Vậy có phải làm phiền người ta lắm không?”
Lê Sơ cười nói: “Em không lo chuyện này, không sao đâu, không phiền, việc này đối với anh năm Thi mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ.”
DTV
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lê Sơ đứng gần nhất, tiện tay mở cửa, bên ngoài đúng là trợ lý Tạ Lâm của Thi Liên Chu.
Hai người đứng ngoài cửa thì thầm một lúc.
Tạ Lâm nói: “Lê thiếu, cậu thấy sao?”
Lê Sơ suy nghĩ, quay đầu lại nói: “Chị, hay là vậy đi, chị và em sang phòng bên cạnh một chuyến, vừa vặn nói chi tiết với anh năm Thi, chuyện này em cũng không thể nói rõ ràng được.”
Tạ Lâm há miệng thở dốc, có chút đau đầu.
Anh ấy chỉ hỏi chuyện nấu cơm chứ không mời nữ đồng chí này đến, dù sao Ngũ gia của họ cũng không cần thiết phải gặp người phụ nữ này.
Khương Chi than nhẹ một tiếng, đáp: “Được rồi.”
Dù sao cô cũng đã tạm gác chuyện tiểu thuyết xuống, có gặp Thi Liên Chu hay không cũng không đáng ngại, trong lòng cô chỉ đơn thuần không muốn tiếp xúc nhiều với ba của mấy đứa nhỏ thôi.
Hơn nữa, cơ thể này của cô cũng đã từng có sự tiếp xúc thân mật với Thi Liên Chu.