Nghĩ đến Cận Phong Sa anh ấy không khỏi nhíu mày trầm lặng nói: “Vậy theo cô nói như thế, Tiểu Ngự vừa trở về thì thấy Cận Phong Sa ngồi nhà lao, thậm chí có khả năng trở thành tử tù. Chắc chắn thằng bé không thể chấp nhận được!”
Sở Khác có chút do dự, không biết bản thân có nên để ý đến chuyện này hay không.
DTV
“Cơ bản là như vậy.” Khương Chi mơ hồ nói.
Trên thực tế cô biết rất rõ, nếu Tiểu Ngự biết Cận Phong Sa ngồi tù thì chắc chắn thằng bé sẽ phát điên.
Hiện tại cô vẫn đang suy nghĩ chuyện của Cận Phong Sa. Mặc dù Thi Liên Chu đã can thiệp vào nhưng anh ấy vẫn phải ngồi tù, không thể dễ dàng thoát khỏi tội g.i.ế.c người. Dù sao cái c.h.ế.t của Dư Hồng Mai cũng có rất nhiều người chứng kiến.
“Vậy ngày mai chúng ta vẫn về Bắc Kinh chứ? Chị có muốn đi tìm người trước hay không?” Sở Khác do dự hỏi.
Anh ấy chỉ cần nghĩ đến “anh năm thu nhỏ” khóc tê tâm liệt phế thì lập tức thấy khó chịu, hơn nữa vừa mới nghe đầy đủ câu chuyện, anh ấy cũng cảm thấy tội của Cận Phong Sa không đến mức phải chết. Dù sao thì cưới vợ phải cưới vợ hiền, anh ấy cưới phải kẻ như yêu tinh hại người, hại người khác cũng là hại chính mình.
Vì Dư Hồng Mai là người như vậy, c.h.ế.t thì chết, không đáng để Cận Phong Sa cũng phải bồi thường tính mạng.
Khương Chi trầm ngâm lắc lắc đầu: “Không tìm, đi Bắc Kinh.”
Chuyện này cô vẫn có chuẩn bị nói cho Tiểu Ngự, giống như lúc trước khi Cận Phong Sa kết hôn thì cô cũng lựa chọn nói cho Tiểu Ngự, cho dù hậu quả làm cô thấy rất không vui vẻ, nhưng có một số việc, nếu cứ giấu giếm thì chỉ là tạo thêm một quả pháo chờ nổ mà thôi.
Tiểu Ngự có tính cách trưởng thành sớm, năng lực tiếp thu của cậu bé mạnh hơn những đứa bé khác.
Còn Cận Phong Sa, chạy thì chạy rồi, chờ tìm được trở về thì lại nói.
Khương Chi nói chuyện với Sở Khác xong thì đi về phòng.
Thi Liên Chu đang ngồi dựa ở trên giường, trong tay cầm cuốn tạp chí thời trang.
Ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu trên mặt anh, phác hoạ những đường cong rõ ràng của khuôn mặt. Nghe thấy tiếng động thì anh ngước mắt lên, đôi mắt đen như mực, đôi môi mỏng mím lại, nhìn anh lúc nào cũng khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng khó hoà hợp.
Lông mày của Khương Chi khẽ cong lên và mỉm cười với anh.
Trong mắt của Thi Liên Chu thoáng qua ý cười nhẹ rồi biến mất trong giây lát.
Khương Chi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mang theo chút lạnh lẽo chui vào trong chăn ấm áp, rồi giơ tay ôm lấy eo Thi Liên Chu, hài lòng than thở nói: “Kết hôn cũng rất tốt, có một tiểu ca đẹp trai miễn phí làm ấm giường.”
Thi Liên Chu mím môi, tức giận tới mức cười lớn. Anh liếc xéo cô một cái.
Anh dùng tay búng nhẹ lên trán của Khương Chi một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngủ đi.”
“Không ngủ!” Khương Chi khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt tùy hứng.
Thi Liên Chu hơi nhắm mắt lại, nghe thấy cô nói vậy thì khóe môi chợt cong lên. Anh giơ tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như tiếng đàn cello: “Không ngủ cũng tốt.”
Một đêm “ngon” giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-397.html.]
Hôm sau, Khương Chi nhìn nóc nhà rồi thở dài, sau đó xoa nhẹ vòng eo nhức mỏi của mình. Thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Sở Khác đang ngồi ở nhà ăn uống sữa bò, nhìn thấy nét mặt “tươi tỉnh rạng rỡ” “tràn đầy năng lượng” của Thi Liên Chu đi từ phòng ngủ ra thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác buồn bực. Thật sự khiến người nhìn chướng mắt.
Sở Khác trợn mắt nhìn Thi Liên Chu, mỉm cười nói: “Có vợ cũng thật tốt.”
Nhưng thật ra Thi Liên Chu không để ý đến sự châm chọc mỉa mai trong lời nói của anh ấy, giọng điệu nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Lúc này, hai mắt Sở Khác hận không thể liếc xếch lên tận trời.
Lúc Khương Chi đứng dậy đi ra thì nhìn thấy Sở Khác với Thi Liên Chu đang ăn bánh mì và uống sữa. Hai người ngồi đối diện với nhau nhưng bầu không khí lại rất xấu hổ. Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì ánh mắt Sở Khác chắc chắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t Thi Liên Chu rồi.
Khương Chi cũng không hỏi nhiều, vừa đi vào bếp vừa nói: “Ăn như này không được, để em nướng cái bánh và nấu thêm nồi cháo.”
“Từ lâu đã nghe nói tay nghề của chị dâu nhỏ rất tốt nhưng em vẫn chưa có cơ hội nếm thử. Chà. Hôm nay là một ngày thật may mắn.” Sở Khác lập tức vứt bỏ cái bánh mì đã ăn được một nửa trong tay, ra sức vỗ m.ô.n.g ngựa và ngước mắt trông chờ nhìn chằm chằm vào trong phòng bếp.
Sắc mặt Thi Liên Chu có chút không vui, nhíu mày nói: “Vết thương của em.”
Khương Chi khẽ xua tay, tức giận nói: “Không có gì nghiêm trọng.”
Tối hôm qua bị hành giống như làm bánh rán, lăn qua lộn lại mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng không thấy anh kiềm chế. Vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy đau lòng ư?
Thi Liên Chu nhận thấy sự tức giận trong lời nói của cô nên môi mím chặt lại.
Sở Khác hiếm khi nhìn thấy Thi Liên Chu bất lực thì lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, mọi buồn bực của buổi sáng cũng không còn nữa.
Rất nhanh Khương Chi đã chuẩn bị xong bữa sáng nóng hổi, mùi bánh xèo thơm tỏa khắp mọi nơi. Mỗi chiếc bánh đều có nhân trứng gà, dưa leo và rau xà lách, còn rưới thêm sốt cà chua, gói gọn gàng đặt ở trên đĩa.
Cháo kê bí đỏ này nhìn thấy rõ ràng từng hạt, thơm ngon, đặc sệt lại tốt cho dạ dày.
Khương Chi đưa cháo cho Thi Liên Chu, nhẹ giọng nói: “Dạ dày anh không tốt nên uống thêm cháo đi.”
Ánh mắt Sở Khác phức tạp nhìn hai người, chỉ cảm thấy bữa sáng có hương thơm ngào ngạt cũng không ăn ngon miệng nữa, loại cảm giác này rất khó để mô tả.
Nếu anh ấy sống đến bốn mươi năm sau thì có lẽ sẽ biết trong tiểu thuyết gọi cái này là “Cơm chó” rồi.
Thi Liên Chu gật đầu, ăn cháo đặc, khẩu vị đã tăng lên rất nhiều.
Sở Khác im lặng một lát, cảm thấy hành gì thì cũng đều không thể hành dạ dày của mình. Anh ấy cầm bánh lên cắn từng miếng lớn. Mới ăn được mấy miếng thì đôi mắt của anh ấy đã sáng lên.
Anh ấy ăn ngấu nghiến hai cái bánh liên tiếp, rồi uống thêm hơn nửa bát cháo mới mơ hồ nói: “Chị dâu nhỏ, tay nghề của cô thật là tuyệt! Ăn rất ngon. Khi nào cô mới chuyển đến Bắc Kinh sống chứ? Tôi có thể đến đó ăn cơm mỗi ngày được không?”
Thi Liên Chu ngước mắt lên, giọng nói giống như chứa đầy gió lạnh: “Ăn cũng không ngăn được miệng của cậu!”
Sở Khác khẽ rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Keo kiệt!”