Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Bọn họ vừa đến dưới lầu thì nhìn thấy Cận Phong Sa ôm bao lớn bao nhỏ và bà Anh.

Hổ Tử quýnh lên, chạy đến như một cơn gió, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Cận Phong Sa: “Lão Cận, ba muốn đi đâu? Có phải trong xưởng đã đuổi chúng ta rồi không?”

Cận Phong Sa sửng sốt, vừa muốn nói chuyện thì đã nghe thấy bà Anh đứng ở bên cạnh âm dương quá khí nói: “Trong xưởng đuổi đám tụi mày đi lúc nào? Rõ ràng là cánh của con trai cứng, đuổi bà già này đi rồi.”

Hổ Tử xoay mắt, ánh mắt nhìn mấy túi đồ thì sắp mặt vui vẻ: “Là bà phải đi à?”

Vừa nghe giọng điệu mừng như điên của cậu bé thì mặt của bà Anh lại gục xuống dưới, vừa muốn nói lời khó nghe thì Khương Chi đã đi tới.

Bà ta cảnh giác trừng Khương Chi, lời đang định nói ra lại nuốt xuống cổ họng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, còn không nhanh đỡ tôi lên xe ngồi? Không thì lát nữa xe sẽ chạy mất!”

Trong giọng nói của bà Anh cũng không chứa nhiều oán niệm mà chỉ có chút không vui, nhìn dáng vẻ này là đã nhận được không ít thứ tốt.

Mắt Khương Chi híp lại, nhìn Cận Phong Sa, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh ấy.

Cận Phong Sa vội vàng hoảng loạn thu hồi tầm mắt, run rẩy lấy chìa khóa từ trong túi ra, cũng không nhìn Khương Chi, ho nhẹ một tiếng nói: “Chìa khóa đây, mọi người trở về đi, tôi đưa mẹ tôi đến nhà ga.”

Khương Chi gật đầu, nhận lấy chìa khóa rồi dẫn ba đứa nhỏ đang hết sức vui mừng lên trên lầu.

Bà Anh vừa đi, ngọn nguồn duy nhất làm cho bọn họ không vui vẻ cũng đã không còn, làm sao bọn nhỏ có thể không vui cho được.

Khương Chi dẫn theo mấy đứa trẻ trở về nhà của Cận Phong Sa, trong nhà đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.

Cô hơi nhướng mày, có vẻ như Cận Phong Sa thật sự rất muốn chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ, đúng là có tố chất mà người đàn ông của gia đình.

“Ha ha ha, mụ phù thủy già đã đi rồi!” Hổ Tử mở cửa phòng ngủ ra, cả người ngã nhào xuống giường, vui vẻ lăn qua lăn lại, ngồi dậy vẫy tay với Tiểu Qua và Tiểu Diệu, nói: “Hai đứa nhanh đến đây, tối nay ba chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở đây!”

Tiểu Diệu và Tiểu Qua có chút háo hức, sau khi được Khương Chi đồng ý thì mới cởi giày leo lên giường.

Mấy đứa trẻ đứng trên giường nhảy nhót, cả căn nhà tràn ngập tiếng cười của trẻ con.

Khương Chi suy nghĩ một lúc, từ trong túi lấy ra 300 đồng đưa cho Hổ Tử, nói: “Số tiền này, con nhớ đưa cho Cận Phong Sa nhé.”

“Hả? Tại sao phải đưa tiền cho Lão Cận?” Hổ Tử không hiểu ra sao, nhưng vẫn vươn tay cầm lấy.

Khương Chi xoa đầu thằng bé, cũng không giải thích nhiều: “Chỉ cần đưa cho cha nuôi con là được.”

Lần này Cận Phong Sa đã suy nghĩ rất nhiều cho ba đứa trẻ, có lẽ anh ấy đã phải mất một khoản kha khá để bảo bà Anh về quê, hơn nữa anh ấy đã từng chăm sóc cho Hổ Tử, xét về tình hay về lý thì đưa số tiền đó cho anh ấy là điều đương nhiên.

“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về?” Tiểu Qua ngồi ở mép giường, vẻ mặt tha thiết nhìn về phía Khương Chi.

DTV

Khương Chi suy tư nói: “Có lẽ sẽ mất khoảng 3-4 ngày.”

“Lâu như vậy ạ???” Hổ Tử tặc lưỡi nói.

“Lúc thay băng thì để Cận Phong Sa đưa mấy đứa cùng đến bệnh viện, việc xuất viện cũng không cần phải vội vàng, đợi bao giờ mẹ quay về sẽ xử lý sau, đã hiểu chưa?” Giọng nói của Khương Chi dịu dàng, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt của Tiểu Diệu.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Tiểu Diệu thấp giọng đáp lại, còn dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào bàn tay của Khương Chi.

Khương Chi cười khẽ: “Mấy đứa đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm.”

Trong nhà của Cận Phong Sa không có tủ lạnh, thức ăn đều được đặt ở trên kệ, chỉ còn lại mấy củ khoai tây và một cây bắp cải, với điều kiện hữu hạn như vậy, cô quyết định làm bánh kếp và mì, lại nấu món khoai tây thái sợi chua cay và bắp cải xào, mặc dù đều là món ăn đơn giản, nhưng hương thơm vẫn lan tỏa ra ngoài như cũ.

Trên hành lang tràn ngập mùi thơm của thức ăn, công nhân viên trở về sau giờ làm đều nhìn về phía nhà của Cận Phong Sa.

Khương Chi để lại phần cho Cận Phong Sa, rồi dùng đĩa úp lại để giữ ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-234.html.]

Sau khi bốn mẹ con vui vẻ ăn cơm tối xong thì Cận Phong Sa mới trở về.

Anh ấy mồ hôi đầm đìa, vừa bước vào liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhất thời cả người đều sửng sốt.

Khương Chi cực kỳ bình tĩnh nói: “Tôi có phần cơm cho anh.”

Trên mặt của Cận Phong Sa hiện lên một tia ửng đỏ không được tự nhiên, anh ấy nghiêng đầu ừ một tiếng đáp lại.

Khương Chi thấy cũng đã muộn rồi, nói: “Tôi không ở đây nữa, tôi sẽ tìm một nhà khách ở gần ga xe lửa”.

Người ở thời đại này vẫn còn cực kỳ bảo thủ, nếu cô ở lại nhà của Cận Phong Sa thì không hay lắm.

“Hả? Để tôi đưa cô đến đó.” Cận Phong Sa nhanh chóng và cơm vào miệng, nghe được những lời này của Khương Chi thì lập tức ăn ngấu nghiến hết thức ăn, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng, dáng vẻ vội vàng của anh ấy khiến cho Hổ Tử đứng bên cạnh phải trợn trắng mắt.

Cậu nhóc ra vẻ người lớn thở dài, vẻ mặt không biết nên nói gì nhìn Cận Phong Sa, trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là hết thuốc chữa rồi.

Khương Chi lắc đầu, chỉ vào mấy đứa trẻ, nói: “Không cần đâu, tôi cũng không yên tâm để cho bọn chúng ở nhà một mình.”

Cận Phong Sa im lặng không nói lên lời.

Khương Chi lại dặn dò mấy đứa trẻ một lát, khi Cận Phong Sa tiễn cô ra ngoài thì còn khách sáo nói: “Mấy ngày nay phải làm phiền anh rồi.”

Cận Phong Sa liếc nhìn Khương Chi một cái, lắp bắp nói: “Không, không có gì”.

Khương Chi cũng không nói nhiều, gật đầu với anh ấy, sau đó quay người rời khỏi nhà máy thép, bắt một chiếc xe taxi đi đến nhà ga của huyện Thấm.

……

Ga tàu hỏa huyện Thấm huyện.

Nhà ga thời bấy giờ không lớn, chỉ có sáu lối đi.

Trước cửa ga xe lửa có mở một quầy bán đồ ăn vặt, đi qua quầy bán đồ ăn vặt sẽ đến quầy bán vé.

Khương Chi đi về phía quầy bán vé, trên đó có ghi địa chỉ, giá vé và thời gian, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy thời gian rất eo hẹp, từ huyện Thấm đi tàu đến thành phố Thanh phải mất bảy tiếng đồng hồ ngồi xe, cô sợ bị trễ chuyến bay ngày mai, cho lên trực tiếp mua vé chuyến xe lửa gần nhất.

Vé từ huyện Thấm đến thành phố Thanh có giá 6 đồng.

Một tấm vé xe lửa màu đỏ dài 3 inch, bên trên còn có dòng chữ ‘Ghế ngồi xe lửa phổ thông’’.

Trên thực tế, trên tàu cũng có toa giường nằm, nhưng ở thời đại này thì hầu hết khoang giường nằm chỉ dành cho ‘nhân viên công chức nhà nước’, người bình thường giống như Khương Chi chỉ có thể ngồi toa ghế cứng phổ thông.

Thời gian khởi hành là 21:10, tức là chưa đầy nửa giờ nữa là đến giờ khởi hành.

Khương Chi trực tiếp đưa vé rồi vào nhà ga.

Toa xe dài bao phủ bởi màu xanh lá cây, đây là hình ảnh tiêu biểu nhất của đoàn tàu những năm 1980.

Bởi vì không phải là dịp lễ Tết hay ngày lễ quan trọng gì, cho nên trên tàu cũng không có người người lắm, rất nhiều còn ghế trống.

Nhưng cho dù là như vậy, chỉ một vài người cũng có thể khiến toa xe trở lên ồn ào. Trên chiếc xe lửa màu xanh, diễn ra những ván bài căng thẳng, những cuộc nói chuyện sôi nổi, không khí cực kỳ sôi động.

Ở thời đại này, tốc độ của xe lửa rất chậm, cả một hành trình được diễn ra trong thời gian dài nên mọi người thường tìm cách giải trí cho đỡ buồn chán.

Một trong số đó là đánh mạt chược, đánh bài và lắng nghe tiếng tàu chạy trên đường ray, như vậy sẽ khiến thời gian trôi qua thật nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK