Tiểu Diệu ăn uống rất nho nhã, cho dù cậu bé đã no cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không nằm lăn lộn.
Cậu bé liếc về phía Khương Chi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp anh cả?”
Khương Chi nhìn thời gian, bây giờ đã là chín giờ sáng, cô nói: “Giờ này chắc cuộc thi mới vừa bắt đầu thôi, con đợi thêm lát, buổi trưa chúng ta sẽ đến đó.”
“Được ạ.” Vẻ mặt Tiểu Diệu có chút không vui.
Khương Chi khẽ cười, cô cúi đầu sờ đầu đầu cậu bé.
Cô còn chưa bỏ tay ra khỏi đầu Tiểu Diệu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh, đồng thời giọng nói lo lắng của An Thiên Tứ cũng vang lên: “Khương Chi, mau mở cửa! Đã xảy ra chuyện rồi!”
Khương Chi siết chặt tay, cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở ra, không chỉ có An Thiên Tứ mà còn có Cận Phong Sa đứng ở phía sau anh ấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Chi dần dần tối lại, ánh mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hồ Tử sao thế?”
Sắc mặt của Cận Phong Sa tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt anh ấy, đồng tử không ngừng chuyển động, dáng vẻ của anh ấy giống như sợ hãi quá mức, một người đàn ông cao lớn cường tráng như anh ấy lại có dáng vẻ này, thì biết ngay là chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
An Thiên Tứ không thể trông cậy vào Cận Phong Sa, cho nên anh ấy nhanh chóng nói: “Hôm nay giáo viên trường viên chức dẫn học sinh đến quảng trường văn hóa của huyện để tham gia thi đấu kéo co với những trường khác, Hổ Tử đi vệ sinh, mọi người quay đầu lại thì thấy cậu bé đã biến mắt rồi, đến lượt cậu bé thi đấu mà cậu bé vẫn không xuất hiện”.
Đầu của Khương Chi ong một tiếng, người cô cũng loạng choạng.
Vào những năm 1980, có rất nhiều người bắt cóc các bé trai.
Khương Chi thở ra một ngụm trọc khí, cô đè những suy nghĩ thoáng qua trong đầu xuống rồi bình tĩnh nói: “Thiên Tứ, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Diệu và Tiểu Qua, Cận Phong Sa, đưa tôi đến nơi Hồ Tử mất tích!”
An Thiên Tứ cau mày, anh ấy muốn đi theo, nhưng anh ấy cũng biết bây giờ không thể nào đi theo được.
Trong lòng Cận Phong Sa rối bời, anh ấy qua loa ừ một tiếng.
“Tôi lái xe đến đây, anh lái xe được không?” An Thiên Tứ giơ chìa khóa xe trong tay lên, lại hỏi Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa ngơ ngác lắc đầu.
Khương Chi nắm lấy chìa khóa, cô và Cận Phong Sa vội vàng rời khỏi bệnh viện.
An Thiên Tứ sửng sốt một chút, anh ấy cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng rồi xoay người đi vào phòng bệnh, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, hai anh em nhìn thấy Khương Chi rời đi, nhưng cũng không khóc lóc hay làm ồn ào, chỉ là khuôn mặt đáng yêu của hai cậu bé trắng bệch.
Môi Tiểu Qua mấp máy, cậu bé bất an quơ quơ bàn tay nhỏ: “Thầy giáo An, có phải anh cả có chuyện gì rồi không?”
Tiểu Diệu nhìn thẳng vào An Thiên Tứ, đồng tử gần như mất đi tiêu điểm.
Cậu bé chợt nhớ đến lúc cậu bé đang ở xưởng chế biến thịt, chị gái Tôn Kiều Kiều bị người ta dẫn đi, còn có anh hai, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về anh ấy, chẳng lẽ người anh cả khó lắm mới tìm lại được, còn đồng ý theo bọn họ cùng nhau về nhà cũng mất tích rồi sao?
Thấy bọn nhỏ sợ hãi, An Thiên Tứ miễn cưỡng cười: “Không sao đâu, lát nữa anh cả của mấy em sẽ trở lại thôi.”
Sẽ trở lại sao?
Anh ấy không chắc chắn.
Khi đứa nhỏ ở trường công nhân viên chức trong nhà máy bị mất tích, người đầu tiên gọi điện thoại báo cho cha mình chính là anh ấy, bởi vì lúc đó anh ấy cũng đang có mặt ở hiện trường.
An Thiên Tứ biết con trai cả của Khương Chi đang ở xưởng luyện thép, cho nên anh ấy đã cố ý đến quảng trường xem đứa nhỏ, quả thực trông cậu bé rất giống với Tiểu Qua, nhưng sau khi biết được sự thật về thân thế của mấy anh em Tiểu Qua thì anh ấy chợt nhận ra rằng đứa nhỏ ở xưởng luyện thép giống với Thi Liên Chu nhiều hơn.
Anh ấy lập tức đến quảng trường văn hóa của huyện, nhưng không tìm thấy manh mối gì.