Bà ta chưa lần nào chiếm được lợi thế gì từ trong tay của Khương Chi, hơn nữa trên người Khương Chi mang theo khí chất điên cuồng, bà ta thật sự có chút sợ, lập tức cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng bịt miệng chạy vào hành lang.
Khương Chi rũ mắt nhìn xuống Hổ Tử đang cúi đầu, cậu bé giống như bị tổn thương, toàn thân đều toát ra sự uể oải.
Tiểu Diệu tiến lên kéo vạt áo anh cả mình: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Hổ Tử nâng tay áo lên lau đôi mắt, lắc đầu nói: “Anh không sao!”
Khương Chi nhìn dáng vẻ giả vờ như không sao của cậu bé thì cũng không vạch trần, dịu dàng nói: “Vậy con có còn muốn quay về sao?”
Cái miệng nhỏ của Hổ Tử khẽ mím, sau đó nặng nề gật đầu nói: “Phải về ạ!”
“Anh cả, anh đừng đi.” Tiểu Qua cau mày, nghĩ đến dáng vẻ hung dữ vừa rồi của bà lão kia thì cậu nhóc không khỏi rụt cổ lại, trong lòng âm thầm nghĩ, anh cả thật sự dũng cảm, nếu như là cậu thì chắc chắn sẽ không muốn quay về đấy.
Khương Chi cũng kinh ngạc liếc nhìn Hổ Tử một cái, chợt cảm thấy đứa con trai lỗ mãng này của mình cũng không phải không có ưu điểm.
Ít nhất thằng bé cũng biết đạo lý tự mình đối mặt với khó khăn.
Cô nhướng mày, cười nói: “Được rồi, con muốn về thì cứ quay về đấy đi, tranh thủ mấy ngày này giải thích rõ ràng mọi chuyện với Cận Phong Sa, dặn dò anh ấy cẩn thận với bà Anh và Dư Hồng Mai. Còn nữa, lần sau nếu bị người ta chỉ vào mũi và mắng thì phải biết đáp trả trở lại.”
“Dạ?” Hổ Tử sửng sốt.
Chiếc cằm trắng nõn của Khương Chi khẽ nhếch lên, vẻ mặt kiêu căng và ngang ngược nói: “Nhà họ Cận của mấy người có bao nhiêu tiền chứ? Có đáng để cho tôi phải nhớ mong không? Nếu có thời gian rảnh rỗi như vậy, tôi thà về nhớ mong tiền của mẹ tôi thì hơn! Hừ!”
Nói xong, Khương Chi nhướng mày nói: “Thế nào? Đã học được chưa?”
Hổ Tử đột nhiên bật cười, nụ cười toe toét cùng với vết bầm tím trên mặt cậu bé trông thật sự rất buồn cười.
Hổ Tử giơ tay vỗ vỗ vào mu bàn tay của Khương Chi, giọng điệu đắc ý nói: “Học được rồi!”
Tạm dừng một chút, Hổ Tử lại giả vờ hắng giọng, tỏ ra không quan tâm nói: “Mẹ, mẹ không phải lo.”
Khương Chi nghe được lời an ủi của con trai thì khẽ liếc mắt nhìn Hổ Tử một cái, nhếch môi, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, nói: “Được, học được rồi thì quay về đi, mẹ cũng phải dẫn hai em của con về bệnh viện đây.”
Hổ Tử gật đầu, cười toe toét.
Ngay lúc Khương Chi đang muốn quay người đi, thì một giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên: “Anh trai, các anh lại đến chơi với San San sao?”
Hồ San San mặc một chiếc áo khoác bông màu tươi sáng mà lần trước cô bé mặc, nhưng b.í.m tóc đã được thay đổi từ tết tóc phía trên thành tết tóc phía dưới, khiến cho cô bé trông cực kỳ năng động dễ thương, từ điều này có thể thấy được mẹ của Hồ San San là một người phụ nữ khéo léo.
Hồ San San vừa chạy đến liền nắm lấy tay của Tiểu Diệu, khuôn mặt nhỏ bởi vì vui sướng mà đỏ bừng.
Trong mấy anh trai nhỏ xinh đẹp trước mặt thì cô bé thích nhất anh trai khi cười rộ lên sẽ có hai cái lúm đồng tiền này.
DTV
Tiểu Diệu là đứa trẻ hơi hướng nội, nhìn thấy cô bé xinh đẹp thì mặt lập tức đỏ bừng.