“Trước kia là do em có lỗi với chị, tính tình em không tốt, không nói đạo lý, hy vọng chị tha thứ cho em, đừng giận em!” Khương Đinh Hương cực kỳ khẩn thiết, ánh mắt nhìn Khương Chi cũng tràn ngập áy náy.
Khóe môi Khương Chi co rút, cô mở miệng nói không nhanh không chậm: “Cô là hạng người gì thì tôi cũng đã biết rồi, đừng giả vờ nhận lỗi với tôi, không có ý nghĩa gì đâu.”
Sắc mặt Khương Đinh Hương cứng đờ, vẻ mặt hết sức khó coi.
Đột nhiên cô ta lạnh lùng cười lên, đưa tay vuốt mặt mình.
“Tôi đã tiết lộ cho chị một bí mật, chị giúp tôi đến thành phố Thanh, một đổi một, chị cũng không lỗ, đúng không?”
“Tuy trước kia tôi đã làm chuyện sai trái nhưng tôi chưa từng làm chuyện gì gây hại cho chị, tốt xấu gì cũng làm chị em mười mấy năm, với chị mà nói, một chuyện nhỏ như vậy cũng không hề làm khó chị, đúng không?”
“Bây giờ chị có thể giúp tôi không? Tôi thật sự không thể ở lại thôn Khương Gia này nữa, tôi muốn vào thành phố, tôi muốn đến thành phố Thanh, tôi không muốn cả một đời cứ bị vây ở chỗ này.” Khương Đinh Hương nói, dần dần giọng nói của cô ta trở nên kích động, cho đến khi lệ nóng đã đầy trong hốc mắt.
“Tôi không muốn nghe những chuyện khác nhưng tôi có một ít tiền, xem như thỏa thuận giữa hai bên đã xong.” Khương Chi vừa nói vừa đưa đến một trăm đồng.
Không nói đến tin tức này của Khương Đinh Hương có đáng giá một trăm đồng hay không nhưng cô ta muốn đến thành phố Thanh tìm Bạch Hương Chi và Giang Noãn Xuân thì Khương Chi cũng vui vẻ hỗ trợ cô ta, nói thế nào thì Giang Noãn Xuân kia đã gây ra không ít phiền phức cho cô, nếu có thể khiến cô ta không thoải mái thì cô cũng vui vẻ làm.
Khương Đinh Hương cắn môi, nhận lấy tiền, rồi nói một câu: “Cảm ơn.”
Dứt lời, cô ta cũng quay người rời đi, Khương Đinh Hương biết Khương Chi không chào đón mình nên không định đi nhờ xe.
Mà Khương Chi cũng không có lòng tốt gọi cô ta lại, cô quay người lên xe, ôm Tiểu Qua, xe nhanh chóng lướt qua Khương Đinh Hương.
Khương Đinh Hương nhìn theo hướng xe đã chạy xa, lại cúi đầu nhìn một trăm đồng trong tay mình, mấp máy môi, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
…
Lúc xe về đến trấn Đại Danh thì trời đã tối.
Lúc này Tiểu Ngự, Tiểu Tông và Tiểu Diệu đều đã tan học về nhà, Tiểu Qua vừa xuống xe đã phấn khích chạy vào nhà, hào hứng kể lại cho mấy anh trai nghe chuyện hôm nay mình đã nhìn thấy trên núi Chi Tử, cậu bé chỉ ra ngoài sân, nói: “Mau đi nhìn mấy con thỏ nhỏ!”
Mấy đứa bé như ong vỡ tổ mà tuôn ra khỏi nhà, chạy ra sân nhìn con thỏ.
Đến cả Tiểu Tông không yêu động vật cũng trông mong mà đi theo, trong thoáng chốc, ngoài sân đã náo nhiệt cực kỳ.
“Mẹ, con thỏ này đáng yêu quá! Chúng ta có thể nuôi chúng lớn không?” Tiểu Diệu nâng niu một con thỏ nhỏ trong tay mình, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé ngửa đầu nhìn Khương Chi, giọng nói tràn đầy chờ mong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-361.html.]
Khương Chi gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là được.”
Để một đứa bé nuôi thú cưng cũng để bồi dưỡng lòng kiên nhẫn và yêu thương của đứa bé đó.
Dì Lý vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho Khương Chi và Tiểu Qua. Khương Chi nằm trên ghế dựa ngoài sân, nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ lại một số chuyện gần đây.
Nhà xuất bản đã triệt để đi vào quỹ đạo và trở thành hạng mục kiếm được lợi nhuận cao nhất, cũng như cung cấp tiền tài cho cô.
Bây giờ cô chỉ cần đưa bản thảo, nhà xuất bản sẽ lập tức trở thành gà mái đẻ trứng vàng không ngừng.
Xưởng may vẫn chưa hoạt động, còn phải chờ đợi Vân Tường trở lại nhưng tóm lại cũng không lâu nữa thì xương may sẽ bắt đầu thôi, đến lúc đó cô phải cung cấp bản thiết kế cho xưởng may, Khương Chi tin tưởng với năng lực của Vân Tường, bà ấy sẽ quản lý tốt xưởng may.
DTV
Trước mắt, việc cần thúc đẩy mạnh hơn chính là cô phải đến thủ đô đi dạo một vòng thị trường đồ cổ với Hồ Vĩnh Chí, lại đến thành phố Thanh bên kia mở một cửa hàng, tiếp tục quay về nghề cũ, sau này cô sẽ tập trung tinh thần và sức lực vào cửa hàng bán đồ cổ.
…
Sáng sớm ngày hôm sau cũng là ngày chủ nhật, mấy đứa bé Tiểu Ngự không cần đến trường nên được phép ngủ thỏa thích.
Khương Chi tập thể dục buổi sáng, ăn sáng xong thì bốn con heo con lười vẫn chưa thức dậy.
Cô vào nhà xuất bản viết bản thảo được một lúc thì chợt nghe thấy tiếng dì Lý gọi rất to: “Tiểu Ngự? Tiểu Ngự? Cháu đi đâu rồi hả? Tiểu Ngự?”
Khương Chi cau mày, nhanh bước ra sân, cô nhìn thấy dì Lý đang quýnh quáng bước vào mấy phòng tìm người, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua nửa tỉnh nửa mê đứng trước cửa ra vào, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, dì Lý không kìm được tiếng nức nở: “Ôi, không thấy Tiểu Ngự đâu, làm sao bây giờ?”
Đồng tử Khương Chi co lại. Tính tình của Tiểu Ngự không tốt lắm, làm việc gì cũng theo cảm tính, trốn nhà bỏ đi thế này đúng là chuyện cậu nhóc có thể làm. Lẽ nào nhóc con này chưa buông bỏ chuyện của Cận Phong Sa, vẫn kìm nén cảm xúc và luôn chuẩn bị để đi tìm Cận Phong Sa sao?
Khương Chi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô hỏi: “Từ khi nào thì phát hiện không thấy Tiểu Ngự nữa?”
Dì Lý nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi, cảm xúc hoảng loạn trước đó của bà ấy đã hòa hoãn hơn: “Sáng sớm hôm nay, lúc tôi thức dậy thì vẫn còn thấy cậu nhóc, tôi vào bếp nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị gọi mấy đứa bé thức dậy ăn sáng thì đã không thấy người đâu nữa.”
“Tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng cũng không thấy.” Dì Lý nói, vành mắt bà ấy đỏ lên.
Khương Chi mím môi, cô quay vào nhà xuất bản, nói với Phó Đông Thăng: “Ông gọi mấy người đi theo tôi tìm Tiểu Ngự.”
“Tiểu Ngự làm sao?” Phó Đông Thăng sững sờ nhưng khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của Khương Chi thì không dám hỏi nhiều nữa, ông ấy vội quay sang gọi thêm mấy người nhân viên trong nhà xuất bản đi theo Khương Chi ra ngoài.