Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, đám đông hỗn loạn vô cùng.

Một tiếng thét hoảng hốt từ bên trong truyền ra, nghe giống như giọng của Cao Nhất Cầm.

Khương Chi dừng lại một chút, cô hơi nhíu mày.

Sau một lúc hỗn loạn cũng dần dần lắng lại, trong đám đông có một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Tống ra ngoài!”

Dứt lời.

Hai nam nhân viên mặc đồ đồng phục kéo lấy một thanh niên mặt mày bỉ ổi từ trong đám đông đi ra, nam thanh niên này giãy dụa rất nhiều, còn quay đầu lại nhìn về phía đám đông tản ra, thốt lên: “Cao Nhất Cầm, Nhất Cầm, anh thích em! Anh thật sự rất thích em!”

Mà Cao Nhất Cầm trong miệng anh ta đang trùm áo khoác kín mít, cô ta bị dọa sợ mất hồn.

Khương Chi cũng ngạc nhiên, không cần nghĩ cũng biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì.

Cô không ngờ mới ở những năm 80 mà vẫn có những fan cuồng chạy theo minh tinh như vậy.

Vì đã xảy ra chuyện này nên việc quay chụp cũng không thể tiếp tục, quần chúng vây xem thấy nhân viên công tác bắt đầu thu dọn công cụ máy móc thì nói thầm một tiếng “xúi quẩy”, rồi nhao nhào rời đi.

Không còn đám đông che chắn, Khương Chi cũng nhìn thấy Thi Liên Chu qua khe hở của dòng người.

Anh mặc áo sơ mi cao cổ màu đen, tay áo được xắn lên một nửa, làm lộ ra một nửa cánh tay gầy gò đang ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào máy quay đặt trên cao, trên mặt là sự tập trung rất cao.

Sóng mắt Khương Chi hơi chuyển, cô thầm nói, trái lại rất có phong cách của một đạo diễn chất lượng tốt.

Cô cũng không có lòng dạ nhìn nhiều nữa, đạp xe đạp, chậm rãi rời đi.

Nhân viên công tác đã thu dọn, cất kỹ dụng cụ quay phim, sau đó Thi Liên Chu mới đứng dậy.

Anh hơi nhắm mắt, đưa tay chạm vào vùng dạ dày, sắc mặt trắng đến mức dường như trong suốt.

Tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi vang lên: “Tạ Lâm, chuẩn bị xe đi bệnh viện.”



Sự kiện điện ảnh kia giống như một việc nhỏ xen vào, Khương Chi cũng không để trong lòng.

Cô trở lại bệnh viện, khóa kỹ xe đạp trong sân.

Lúc này đã là bốn giờ chiều.

Lúc Khương Chi về đến phòng bệnh thì ba đứa bé đang chơi dây thun.

Tất nhiên là Tiểu Diệu cười híp mắt nhìn Tiểu Qua và Anh Tử chơi.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều phấn khích hô lên.

Trương Anh Tử buông dây xuống, cười nói: “Chị Khương trở về rồi.”

Khương Chi gật đầu, hỏi: “Hôm nay không có ai đến đây chứ?”

Trong nháy mắt, sắc mặt của Anh Tử trở nên căng thẳng: “Không ạ. Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không ạ?”

Dù tính cách của cô ấy hơi hấp tấp nhưng lực quan sát lại không kém, giữa trưa cô ấy thấy sắc mặt của Phó Đông Thăng buồn bã, cô ấy nghĩ chắc chắn việc ký hợp đồng với nhà xuất bản bên kia không được thuận lợi.

Khương Chi cười một tiếng: “Có thể có chuyện gì chứ?”

Trương Anh Tử ngẫm nghĩ, rồi cẩn thận lên tiếng: “Chị Khương, chuyện hợp đồng thế nào rồi ạ?”

“Rất tốt. Tuy không ký được hợp đồng nhưng tình hình rất tốt.”

Khương Chi tỏ ra không quan trọng, nhún vai nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK