Khương Chi cũng phát hiện ra người theo dõi mình, cô cau mày.
Thế nhưng đám người này không giống người mà cô cảm giác được vào ngày hôm đó.
Bọn người này chỉ là một đám côn đồ tầm thường nên không đủ kiên nhẫn, lúc xe đạp của Khương Chi vừa đến một khe núi thì bọn họ đã lái xe vượt lên, cản đường Khương Chi.
Tên cầm đầu nhảy từ ghế lái xuống, thuận tay còn rút con d.a.o bên hông mình ra, hắn cười gằn nói: “Em gái, đừng trách anh tàn nhẫn, muốn trách thì trách em đã đắc tội với người không nên đắc tội!”
Khương Chi dựng xe đạp đứng vững, cô cũng không nhúc nhích.
Cô nhíu mày nhìn về phía tên cầm đầu: “Người không nên đắc tội sao? Chẳng phải các người đến g.i.ế.c tôi à?”
Những kẻ này không giống sát thủ chuyên nghiệp, trông bọn họ chẳng khác gì đám người lông bông, cả ngày không làm việc gì, thường trà trộn trong những phòng đánh bóng bàn, rạp chiếu phim hơn.
“Giết em sao? Khà khà, em xinh đẹp như vậy, g.i.ế.c em cũng rất đáng tiếc. Dù sao em cũng từng là chiếc giày rách đã sinh con rồi, theo mấy anh đây vui chơi cũng không phải quá đáng đúng không? Nếu em nghe lời, nói không chừng bọn anh còn có thể chia cho em một phần tiền này đấy, đúng không đại ca?”
Tên tóc xoăn xoa tay vào nhau, cười bỉ ổi.
Khương Chi vẫn im lặng.
Tưởng Nguyên Trinh đúng là không khách sáo, cô ta muốn hủy hoại cô nhưng vẫn giữ lại mạng sống cho cô. Thế nào? Làm thế này đề Thi Liên Chu triệt để chán ghét cô sao? Từ đó sẽ phóng trái tim đến chỗ cô ta?
DTV
Tên cầm đầu đạp một đạp vào m.ô.n.g tên tóc xoăn, tức giận nói: “Mày bớt nói nhảm lại! Mau lên! Tụi bây đều lên hết đi!”
Tóc xoăn bưng m.ô.n.g mình nhưng nghe nói như vậy thì cũng không màng đến sĩ diện nữa, hai mắt hắn ửng hồng, lập tức nhào về phía Khương Chi.
Môi đỏ của Khương Chi khẽ mím lại, ngón tay sờ đến bên hông mình, xoay tròn khẩu s.ú.n.g trên đầu ngón tay, lên đạn cực kỳ lưu loát, bóp cò.
“Bằng!”
Máu giữa hai chân tóc xoăn tuôn trào.
“Á!” Tóc xoăn kêu la thảm thiết, cả người như co rút, rất nhanh sau đó hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Khương Chi ra tay tàn nhẫn khiến đám côn đồ hoảng sợ, trên mặt không còn giọt máu, rốt cuộc vẫn có tên cầm đầu đã từng thấy việc đời, hắn lùi về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, cảnh giác nói: “Quả nhiên mày không phải người tầm thường. Có phải mày đã biết bọn tao muốn ra tay với mày từ trước rồi không?”
Khương Chi lười trả lời, giọng nói của cô rất thản nhiên: “Thuê các người đến đây là nam hay nữ?”
Ánh mắt tên cầm đầu như lóe lên, hắn quay người muốn bỏ chạy nhưng viên đạn đã ghim vào chân hắn.
Bụi đất tung bay, tên cầm đầu đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, một đám đàn em chạy tán loạn, đến xe cũng bỏ quên mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy mất.
Tên cầm đầu nuốt nước bọt không ngừng, hắn nhìn chằm chằm vào khẩu s.ú.n.g trong tay Khương Chi, hắn chỉ lo sợ Khương Chi bóp cò một cái thì kết quả của hắn cũng không khác gì tên đầu xoăn.
Hắn nhìn thấy Khương Chi chậm rãi đi về phía mình, hắn nghẹn ngào gào lên: “Cô đừng đến đây! Cô muốn biết cái gì, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói tất cả!”
Hắn đâu phải người trong giang hồ có tổ chức có kỷ luật gì đó nên làm sao có đạo nghĩa giang hồ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-376.html.]
Khương Chi thờ ơ nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Cơ thể tên cầm đầu run lên lẩy bẩy, bây giờ hắn chỉ biết căm hận kẻ đã tìm đến mình mà không hề nói trước người phụ nữ này có sức chiến đấu ghê gớm như thế, lại có thể ra tay tàn ác như vậy, suýt nữa hắn đã không giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi.
Hắn nuốt nước bọt, nói: “Là đàn ông, tôi nghe giọng nói của anh ta thì biết là người thủ đô.”
“Thủ đô đều là nhân vật lớn, có lẽ cô đã đắc tội với một người phụ nữ nào đó nên đối phương nói… Nói muốn hủy hoại cô, sau đó chụp vài tấm hình thì chúng tôi có thể nhận được một vạn đồng.” Giọng nói của tên cầm đầu lộ ra vẻ hối hận.
Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô nói rất khẽ: “Một vạn sao? Một khoản lớn biết bao! Đáng tiếc!”
Lông mi khẽ nhúc chích, cô hơi nheo mắt nói: “Để anh được tận mắt nhìn thấy người một lần nữa thì anh có thể nhận ra không?”
Tên cầm đầu im lặng, hắn căn bản không muốn dính sâu vào chuyện này nhưng nghe thấy giọng điệu của đối phương chính là muốn để hắn xác nhận người đến thuê mình.
Hắn không muốn đi nhưng bây giờ đang đối diện với họng súng, hắn chỉ có thể nói mập mờ: “Có thể… Có thể nhưng người đến thuê bọn tôi cũng không phải chủ nhân thật sự đứng sau màn, tôi vừa nói rồi đó, người đàn ông đến thuê bọn tôi luôn miệng nói phải ra sức phục vụ cho tiểu thư nhà bọn họ.”
Lúc này Mạnh Lam cũng đã đến rồi.
Anh ấy đạp xe đến đây rất nhanh, mà trên cánh tay vẫn còn vết máu.
Khương Chi nhíu mày, đôi mắt đẹp híp lại, lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Tên lưu manh cầm đầu này muốn thừa dịp Khương Chi không chú ý mà bỏ chạy nhưng một viên đạn khác đã lướt qua tai hắn, khiến hắn hoảng sợ đến tè cả ra quần, suy nghĩ muốn bỏ chạy cũng bị hắn ném đi, cam chịu số phần ngồi im tại chỗ.
Mạnh Lam hất xe đạp ra, vội vàng đi về phía Khương Chi.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Khương Chi như kèm theo khí lạnh.
Mạnh Lam đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khi thấy Khương Chi không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhàng, anh ấy cau mày nói: “Có hai sát thủ không phải côn đồ tầm thường, bọn họ theo dõi phía sau đã bị tôi phát hiện.”
Dù Mạnh Lam không nói câu tiếp theo nhưng đã rất rõ ràng.
Môi đỏ của Khương Chi mím chặt, cô nhắm mắt lại.
“Quả nhiên vẫn còn người khác.” Khương Chi gần như đã nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói lạnh lùng, chậm rãi.
Lúc vừa mới đối đầu với đám lưu manh này, Khương Chi đã phát hiện ra điều này, vì ánh mắt âm u, tàn nhẫn mà cô cảm giác được vào ngày đó hoàn toàn không phải những tên lưu manh này, bây giờ xem ra người muốn đối phó với cô thật sự không ít, ngoại trừ Tưởng Nguyên Trinh ra thì vẫn còn người khác.
Mạnh Lam trầm ngâm một lúc mới nghiêm túc nói: “Không phải người Trung Quốc, là người của tổ chức Sơn Khẩu nước Nhật.
Khương Chi lạnh lùng cười: “Nhà họ Hoắc đúng là đã để mắt đến tôi.”
Tổ chức Sơn Khẩu là tổ chức bạo lực lớn của Nhật Bản, tổ chức này có lịch sử và quy mô rộng lớn, lan đến Đông Nam Á, thậm chí là trên thế giới. Có thể thuê được tổ chức Sơn Khẩu cũng đủ để thấy người này vừa có tài lực vừa có nhân lực, mà bác sĩ Trương lại không có năng lực này.
Bây giờ chính là giai đoạn mà bạo lực ở Hồng Kông đang bùng phát, đến những kẻ cầm quyền ở Hồng Kông cũng muốn né tránh mũi nhọn, có thể nói thế lực của người này cuồn cuộn ngút trời.
Nhà họ Hoắc là gia tộc lớn nhất ở Hồng Kông, có dính dáng đến Sơn Khẩu hoàn toàn không khiến người ta bất ngờ, chẳng qua chỉ vì muốn g.i.ế.c cô mà nhà họ Hoắc lại dùng đến sát thủ, điều này chứng tỏ việc cô làm loạn trong bữa tiệc kết thông gia của hai nhà Hoắc – Ân đã khiến nhà họ Hoắc nổi nóng thế nào.