Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Chi cũng không phản bác, vẻ mặt hơi kiềm chế, nói: “Mấy ngày nay có chút chuyện xảy ra, là vấn đề của tôi, tôi xin lỗi.”

Cận Phong Sa khoát tay: “Tôi thì không sao, cô nhớ đến đứa nhỏ là được rồi.”

“Lần này tôi đến là có chuyện muốn nói với anh.” Khương Chi trầm ngâm một lát, sau đó vẫn nhắc lại chuyện của Vương Bằng Phi, những lời Đặng Hâm nói khiến cô cảm thấy lo lắng, lòng người khó dò, nhất là hạng người lòng dạ khó lường như bọn họ.

Cận Phong Sa nhíu mày, lắc đầu nói: “Những ngày này, Vương Bằng Phi cũng không còn nhắm vào tôi nữa, lúc chạm mặt còn nói mấy câu, không giống muốn làm chuyện xấu xa gì đó, vả lại, cho dù ông ta có tức giận thì cũng sẽ phát tiết lên người tôi.”

Khuôn mặt của Khương Chi nghiêm túc hơn: “Chính vì như thế nên mới phải cẩn thận hơn, chồn cáo chúc tết gà, vả lại cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.”

Cận Phong Sa thấy vậy cũng không nói gì hơn: “Được, tôi đã biết.”

Khương Chi vừa nhìn thấy vẻ bồn chồn trên mặt Cận Phong Sa thì hỏi: “Gần đây anh có chuyện gì khó xử sao?”

Hiện tại là lúc quan trọng, cô không hy vọng vì một nguyên nhân nhỏ nào tạo ra hậu quả không tốt.

Cận Phong Sa rầu rỉ lắc đầu, rủ mắt xuống, thấp giọng nói: “Chỉ là chuyện ở quê, không có vấn đề gì đâu.”

Khương Chi lẳng lặng nhìn anh ấy, gật đầu nói: “Vậy là được rồi, không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây.”

DTV

Dứt lời, cô quay người rời khỏi xưởng luyện thép, chuẩn bị mua một ít đồ cho dì Hoàng và Lâm Huệ Chi.

Cận Phong Sa nhìn theo bóng lưng đã rời đi của Khương Chi, một hồi lâu sau, anh ấy mới bước chân lên lầu.

Lúc này Hổ Tử đang ngồi trên ghế sô pha cắt móng tay, vừa nhìn thấy Cận Phong Sa thì lập tức rụt cổ lại, nhóc con e sợ anh ấy biết chuyện xảy ra ở trường học hôm nay. Thế nhưng nhìn biểu cảm bình thường của Cận Phong Sa không giống như đang tức giận thì lập tức đến gần nói: “Lão Cận, cha làm sao vậy?”

Cận Phong Sa ngẫm nghĩ một lát, sau đó trịnh trọng ngồi xuống ghế sô pha: “Con đến đây ngồi đi, cha có chuyện muốn nói với con.”

Hổ Tử sững sờ, cậu bé bị thái độ nghiêm túc này của Cận Phong Sa làm cho căng thẳng, chẳng màng đến việc cắt móng tay nữa rồi, thế là gương mặt nhỏ phồng lên, rống: “Có phải cha đã biết rồi không? Có phải cha cũng cảm thấy con vướng víu?”

Cận Phong Sa cũng ngạc nhiên nhưng nghe đến đây thì đã hiểu đã xảy ra chuyện gì đó, anh ấy cau mày nói: “Con lại gây ra chuyện gì ở trường học rồi phải không?”

Hai má trên gương mặt xinh đẹp của Hổ Tử đã đỏ bừng vì tức giận, nhóc con bực tức nói: “Đã gây chuyện rồi đó, thế nào?”

Giữa hai đầu lông mày của Cận Phong Sa thoáng hiện vẻ mệt mỏi, anh ấy đưa tay xoa thái dương nói: “Hôm nay không nói chuyện này, cha có chuyện khác muốn nói với con.”

Hổ Tử hơi ngừng lại, nhóc con quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”

Cận Phong Sa nhìn Hổ Tử hoạt bát, đầy sức sống, gương mặt xinh đẹp của nhóc con hoàn toàn khác gương mặt thô ráp của mình, anh ấy nặng nề nói: “Cha sắp kết hôn rồi.”

Trong chớp mắt bầu không khí chìm vào im lặng.

Sắc mặt Hổ Tử trắng bệch, vẻ hoạt bát ngày thường đã biến mất, lúc này trông nhóc con như dại ra.

Mặc dù Hổ Tử mới bốn tuổi nhưng cậu bé từng trải hơn những đứa bé đồng trang lứa rất nhiều, Hổ Tử đã từng nghe người khác nói rất nhiều lần, biết được nhiều thứ hơn những đứa bé khác, vì vậy cậu bé hiểu rõ một khi Cận Phong Sa kết hôn, vậy cậu bé sẽ trở thành kẻ vướng víu chân chính, mà còn là loại bị người ta chán ghét nhất kia.

Cận Phong Sa nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Hổ Tử, trái tim giống như bị bóp chặt.

Cổ họng anh ấy bỗng trượt lên trượt xuống, há miệng nói: “Con yên tâm, cho dù cha có kết hôn thì cha vẫn là cha con, chỉ cần con không muốn rời đi thì đây vẫn luôn là nhà con, cha sẽ mãi mãi để lại gian phòng này cho con.”

Hổ Tử vùi đầu, cảm xúc cực kỳ sa sút, ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha mà không muốn nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK