Tuy gương mặt hai anh em không giống nhau nhưng cả hai đều môi hồng răng trắng khiến người ta yêu thích.
Nói ra thì gương mặt Tiểu Diệu giống mẹ hơn, mắt hạnh, môi củ ấu, rõ ràng là gương mặt của một cậu bé xinh đẹp, hoạt bát. Nếu so sánh thì đường nét trên gương mặt Tiểu Qua mạnh mẽ hơn, cũng càng giống Thi Liên Chu hơn.
Nhắc đến Thi Liên Chu, tâm trạng của Khương Chi lập tức trở nên nặng nề.
DTV
Cô nhớ trong nguyên tác, Thi Liên Chu là người không gần nữ sắc.
Nếu không phải vì mấy đứa bé quá khó quản, cộng thêm có người mượn mấy đứa bé này để đến gần anh, thì chỉ sợ mãi cho đến khi bước vào quan tài Thi Liên Chu cũng không kết hôn. Thế nhưng cho dù đã kết hôn thì cũng là cuộc hôn nhân hình thức, thật chất cũng chỉ muốn tìm “bảo mẫu” cho mấy đứa bé.
Trong nguyên tác, mỗi đứa bé một tính cách, trái lại chúng rất thích người “mẹ kế” kia.
Vậy vì sao anh phải giúp cô?
Xem trọng cô sao?
Khương Chi cau mày, bác bỏ ý nghĩ này.
Cũng không phải cô tự coi thường mình mà vì tính tình Thi Liên Chu lạnh lùng, không thể có chuyện anh dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình. Nếu Thi Liên Chu thật sự thích một người, tuyệt đối sẽ là kiểu người chỉ cần người yêu yêu cầu cái gì anh sẽ lập tức thực hiện ngay, trái lại nếu không thích một người, Thi Liên Chu tuyệt đối có thể chơi c.h.ế.t người ta.
Nghĩ đến đây, trong mắt Khương Chi lóe lên một tia sáng ảm đạm.
Điều này đã khiến cô nghĩ ra một ý nghĩ khác.
Hảo cảm.
Cô có thể thừa dịp mình chưa bại lộ mà mau chóng tạo thiện cảm với cha của mấy đứa nhỏ không nhỉ?
Thế nhưng suy nghĩ này vừa mới ngoi lên đã bị Khương Chi c.h.é.m đứt.
Thi Liên Chu đó là người thế nào?
Nói Thi Liên Chu làm việc không kiêng kỵ ai, chẳng bằng nói anh không từ thủ đoạn nào thì chính xác hơn, phụ nữ có hảo cảm với anh có thể xếp hàng dài từ huyện Thấm đến thủ đô, trong đó còn có không ít những cô gái chất lượng tốt, có gia cảnh hùng hậu, thế nhưng đáng tiếc không có người nào có thể đến gần anh.
Kêu cô dựa vào con cái sao?
Đừng lộn xộn, còn chưa tìm đủ mấy đứa bé đây này.
Được rồi, vẫn là tự mình mạnh lên mới là điều quan trọng nhất, vẫn không nên đi loại đường tắt thế này.
Khương Chi tỉnh táo lại, cô nhìn thời gian lúc này đã là xế chiều rồi.
Cô nhìn về phía Lê Sơ và Trương Anh Tử: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Trương Anh Tử sửng sốt: “Chị Khương đi đâu vậy?”
Khương Chi lắc đầu: “Không có gì đâu, em trông chừng Tiểu Qua và Tiểu Diệu giúp chị!”
Lê Sơ thấy vậy cũng đứng dậy nói: “Vậy em cũng phải quay về, vẫn phải đi xem chuyện hàng hóa thế nào. Chị Khương, hai ngày nữa em sẽ đưa tiền đến cho chị.”
Khương Chi gật đầu, cô không sợ Lê Sơ tham chút tiền này.
Quy tắc của nhà họ Lê cũng không đến mức lệch lạc như vậy.
Khương Chi và Lê Sơ cùng bước ra khỏi bệnh viện, sau đó mỗi người đi một hướng.
Cô tìm người hỏi thăm rồi đạp xe đi về phía xưởng luyện thép.
Lão đại Hổ Tử là đứa bé có tính tình táo bạo nhất, khó quản thúc nhất trong bốn đứa bé. Trong nguyên tác, sau khi Thi Liên Chu tìm được Hổ Tử về, nhóc con này bướng bỉnh khó dạy bảo, suốt ngày gây chuyện, sau cùng thì trở thành một phú nhị đại suốt ngày đua xe, tán gái.
Trong lòng đứa nhỏ này vừa ngoan cố vừa yếu ớt, Hổ Tử tuyệt đối sẽ không dễ dàng đón nhận cô như Tiểu Diệu.